Chương 15: (Vô Đề)

9 giờ tối, quán cà phê đóng cửa, Bách Thanh Lâm dập cầu dao, cửa tiệm lập tức tối sầm. Anh khoác áo khoác lên người, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay lập lòe sáng tối. Đúng lúc này, điện thoại trong túi đổ chuông.

"Lão Bách, ngày kia tôi đến Nam Hải, tới lúc đấy tôi ở nhờ phòng khách nhà ông được không?"

"Được."

Nhạc Xuyên và anh là hàng xóm nhiều năm, thuộc dạng luyên thuyên bậc nhất: "Ngon. Đồng ý nhanh gọn như thế, ông thật sự không giấu người đẹp nào trong nhà à?"

Bách Thanh Lâm lười trả lời, ngẩng lên nhìn ban công tầng ba bên kia đường.

"Được rồi. Cũng chẳng trông mong ông nghĩ thông rồi đi tìm bạn đời. Nghe nói dạo gần đây có mấy thanh niên bị ông từ chối hả?"

Bách Thanh Lâm: "Không nhớ."

"Đỉnh."

"…"

Nhạc Xuyên chẹp miệng: "Rốt cuộc ngài đây ưng kiểu gì. Có thích kiểu ngoại hình thanh thuần, lên giường hoang dã không?"

Bách Thanh Lâm đi dọc theo đại lộ Ngân Hạnh: "Định ở bao ngày?"

"Tùy tâm trạng. Lần này được nghỉ tới Tết, tôi dự định tới Nam Hải làm biếng, nhất định phải dạo chơi một lượt tất cả mấy quán bar khu quanh ông."

"Biết rồi." Hai chữ "quán bar" khiến Bách Thanh Lâm dễ dàng nghĩ tới Chúc Kinh Nho. Sau khi cúp máy, anh lấy từ trong túi áo khoác tờ giấy có vẽ hình hai tay bản thân bị trói.

Đơn giản với một động tác, rất nhanh đầu thuốc đã châm cháy tờ giấy kia. Ngọn lửa lớn dần, chiếu sáng cổ tay trắng lạnh.

Bách Thanh Lâm bình thản nhìn nó cháy thành tro. Lúc nhả vòng khói, yết hầu dưới lớp cổ áo khẽ động đậy. Sau đó anh quay người rời đi.

Tro tàn bị gió thổi bay, biến mất không còn dấu vết...

Chúc Kinh Nho lúc này đang pha trà trong phòng VIP. Trông y có vẻ bình tĩnh nhưng thực chất đến bản thân y cũng không biết đã bị nước nóng làm bỏng mấy lần.

Ban ngày đã làm một liều thuốc mạnh, hoàn toàn để lộ mục đích của bản thân, có lẽ sẽ nhượng bộ lui binh.

(Nhượng bộ lui binh: "

" – thành ngữ miêu tả việc lùi bước hết mức có thể để tránh xung đột khi gặp quân địch mạnh)

Nhưng y chính là muốn đánh cược.

Hoàng Sâm gõ cửa bước vào: "Ông chủ, em gửi địa chỉ chỗ ăn ngày mai cho anh rồi nhé. A Ngâm bảo cũng đã nói với chủ quán của cô ấy rồi."

Chúc Kinh Nho quay đầu lại: "Anh ấy chưa chắc sẽ đến."

"Hả?"

"Vẫn phải cảm ơn mọi người." Chúc Kinh Nho tính toán thời gian Bách Thanh Lâm về tới nhà, cúi đầu gửi tin nhắn.

Rất tốt, không phải dấu chấm than đỏ.

Chúc Kinh Nho cười khẽ, chậm rãi xoa chiếc nhẫn trên ngón tay. Y hệt như một tay cờ bạc chính hiệu, lần này may mắn thắng cược, cảm thấy vừa vui vẻ vừa phấn khích.

Đoán chừng Bách Thanh Lâm chưa chặn có lẽ là nhờ mấy thùng hạt cà phê kia.

Có giao dịch làm ăn qua lại quả thật rất tốt, lần câu cá này đúng là kích thích...

Hôm sau, Chúc Kinh Nho tiếp tục không tới quán cà phê. Đợi tới tận trưa, nhóm đồng nghiệp thân thiết với Hoàng Sâm và Đông Ngâm vừa khéo ngồi kín một bàn lớn, chỉ còn độc hai chỗ trống, được cố tình để dành cho Bách Thanh Lâm và Chúc Kinh Nho.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!