Chương 14: (Vô Đề)

Ngày hôm sau nhiệt độ giảm thấp hơn nữa. Theo dự báo thời tiết, có lẽ tuần sau sẽ có tuyết.

Sáu giờ, trời vừa hửng sáng, Bách Thanh Lâm đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài chạy vài vòng, mặt ướt đẫm sương, tuổi trẻ sục sôi tràn trề năng lượng. Sau khi vận động, anh thở gấp, vặn mở bình giữ nhiệt uống nước nóng.

Bách Thanh Lâm quen với việc duy trì nhịp thở đều đặn, bản thân bình tĩnh thì hơi thở sẽ vững vàng, bộp chộp thì hơi thở sẽ bồn chồn. Động tác đậy nắp bình hơi chậm lại. Anh ngồi xuống băng ghế, lau mồ hôi chảy xuống từ cằm, đường quai hàm sắc cạnh cùng yết hầu khẽ chuyển động.

Trong thoáng thất thần, điện thoại lại rung lên.

Bách Thanh Lâm vẫn không trả lời tin nhắn của Chúc Kinh Nho. Sau khi gạt bỏ thông báo tin nhắn, anh tiếp tục không để ý.

Chỉ là một vị khách không quan trọng mà thôi...

Quán cà phê kinh doanh khá tốt. Bách Thanh Lâm đứng xay cà phê ở quầy, mùi cà phê đăng đắng nhưng thơm dịu, thỉnh thoảng tiếng nói chuyện của Đông Ngâm và thợ làm bánh lại vang tới bên tai.

"Bạn trai tao cao mét tám, anh Chu đẹp trai trông có vẻ cao hơn anh ấy."

"Cao hơn đấy."

"Dáng người cũng đẹp. Đúng rồi, anh ấy từng có bao nhiêu bạn trai?"

Đông Ngâm bật cười thành tiếng: "Tao bảo chưa có ai, mày tin không."

"Không tin. Bảo mỗi ngày đổi một người tao còn thấy bình thường, đẹp trai quá đáng mà."

Vừa đúng chín giờ, Đông Ngâm đã hỏi thăm: "Có cần hâm nóng sữa cho anh Chúc không ạ?"

Bách Thanh Lâm còn chẳng buồn ngẩng lên: "Không cần."

Lời vừa dứt, tiếng chuông gió vang lên, Chúc Kinh mặc áo khoác bò đẩy cửa bước vào. Trên tai y đã là chiếc khuyên mới, động tác vẫn biếng nhác như thường. Môi y đỏ ửng vì gió, giọng nói là lạ: "Hôm qua không uống là hôm nay không đưa qua luôn. Đạo lý ở đâu vậy chứ hả?"

Bách Thanh Lâm liếc thoáng qua y.

Chúc Kinh Nho vừa khéo cúi đầu dùng khăn giấy, cổ họng phát ra tiếng ho khàn khàn.

Bách Thanh Lâm hơi chần chừ khi bấm đơn gọi món. Sau khi đổi món, anh nhỏ giọng nói: "Trà gừng giải cảm."

Chúc Kinh Nho sao có thể từ chối. Vừa mở mã thanh toán thì bỗng y nghe thấy người đàn ông mặc tạp dề chỉn chu buông một câu hờ hững: "Chờ năm phút."

Chúc Kinh Nho lúc này mới ngộ ra: "Nhẽ nào anh Bách mời ly này?"

"Ừ," Uống của người ta một tách trà, dứt khoát trả lại mà thôi, Bách Thanh Lâm không thích nợ ân tình của người khác.

"Vậy lần sau em sẽ mời anh uống rượu, muốn uống gì cũng được."

Người nói có ý, chỉ xem người nghe hiểu thế nào. Rõ ràng Bách Thanh Lâm rất đỗi thờ ơ.

Khi trà gừng được mang lên, vừa đúng lúc Chúc Kinh Nho tháo khăn quàng, để lộ chiếc cổ còn những vệt đỏ giống như thể bị ai đó hôn và mút mạnh.

"Xin mời." Bách Thanh Lâm cúi đầu, mắt đối mắt với y. Đôi mắt hạ tam bạch hệt như một con sói, khuôn mắt dài hẹp và sắc bén.

Chúc Kinh Nho bị nhìn tới không chịu nổi, ngẩng đầu lên nói: "Nhờ bác sĩ Đông y cạo đấy."

Bách Thanh Lâm không nói năng gì, dường như không hiểu tại sao Chúc Kinh Nho lại giải thích. Anh quay người, phát hiện có ai đó chạm nhẹ vào sợi dây buộc quanh eo.

Mấy hành động nhỏ nhặt này không đáng để bận tâm.

Bách Thanh Lâm mặt không đổi sắc, trở lại quầy tiếp tục làm việc...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!