Chương 1: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Màn đêm buông xuống, những ánh đèn neon rọi sáng con phố, có tiếng "cọt kẹt" phát ra từ vườn hoa nhỏ chỗ lối vào quán bar "Perfumum", cánh cửa kính bị ai đó đẩy mở.

Một bóng người đủng đỉnh bước vào vườn hoa. Đến khi đứng lại, hai chiếc khuyên vòng bạc bên tai trái vẫn khẽ đung đưa. Nhìn bóng lưng trông chân dài dáng cao, ăn vận cũng ra hình ra dáng, áo jacket nâu bên trong phối cùng áo khoác gió bên ngoài khá lịch lãm, tươm tất.

Thế nhưng, tay trái y lại đang nắm chặt chiếc túi da rắn có in bốn chữ "Thức ăn cho lợn", tay phải thì đang ra sức bới đất.

Rất nhanh, một bông hướng dương đẫm sương đã đứng thẳng tắp trong chậu hoa, dưới những dây đèn sao được mắc trên khung cửa mái trông tràn đầy sức sống.

Người đàn ông hài lòng phủi mông đứng dậy, không băng qua vườn hoa để vào quán bar mà lại thong dong quay lưng rời đi, có vẻ như chỉ là một tên trồng hoa trộm đi ngang qua.

Nhân viên phục vụ trốn việc ra ngoài nhác thấy bóng người kia thì vội dụi mắt. Trời lạnh như này mà có thể giữ phong độ kệ nhiệt độ, hơn nữa còn có dáng đi chim công xòe đuôi kia.

Đù, trông giống ông chủ diêm dúa đang mải mê du lịch vòng quanh thế giới của cậu ta ghê đó!

Thực tế chứng minh, mắt cậu nhân viên phục vụ không có vấn đề gì cả.

Chẳng qua là người nào đó ăn no rỗi việc, tự nhiên hứng lên muốn thử tìm cách trèo tường đi vào xem sao.

Kết quả thành công trèo vào được thật...

Cánh cửa ban công tại tầng ba quán bar vốn đóng kín bao lâu nay mở tung, đèn cũng được bật sáng. Trong phòng là một đống hổ lốn cái gì cũng có, bàn trà, đồ gốm, tranh sơn dầu, tượng điêu khắc, nhạc cụ…, thậm chí còn có trưng bày một mảnh thiên thạch rất lớn. Tất cả đều là những món đồ được sưu tầm từ những chuyến vào Nam ra Bắc trước đó.

Chẳng bao lâu, nước trong ấm tử sa[1] sôi ùng ục, hương lá trà thoang thoảng, đúng lúc này cánh cửa bị đạp tung.

"Sao lại là mày –" Đường Trầm vốn hùng hùng hổ hổ tính tới bắt trộm, kết quả lại trông thấy khuôn mặt kia, bị doạ tới mức phải ôm lấy cửa, suýt ngã sấp mặt: "Chúc Kinh Nho! Mày bay từ đâu tới vậy? Thành tinh thật rồi à?"

Chúc Kinh Nho chỉ tay về phía ban công một cách rất chi là nhiệt tình và thân thiện: "Lần sau sẽ dẫn mày theo cùng."

"Bớt đi. Tao còn muốn sống thêm mấy năm."

Chúc Kinh Nho vẫy tay: "Trước tiên ngồi xuống uống hớp trà đã."

Đường Trầm lùi về sau nửa bước.

Chúc Kinh Nho: "Cất công mang từ Sri Lanka về cho mày đó."

Đường Trầm thấy da đầu tê rần, dân gian có câu này rất hay, hồ ly tinh chúc Tết gà, trong trà có độc?

Chúc Kinh Nho tận tình đưa chén: "Nếm thử xem."

Đường Trầm ngờ vực trong chốc lát rồi nhận lấy, nhìn thử thấy cũng không có vấn đề gì. Nước trong veo, hương cũng thơm, đúng lúc hắn đang khát, bèn nhắm mắt quyết định đánh cược một lần, cược vào lương tâm của Chúc Kinh Nho.

Vào miệng chỉ ba giây ngắn ngủi, đầu lưỡi đã như bị nổ bom. Đường Trầm phun hết ra, ôm lấy thùng rác ói: "Oẹ –"

Chúc Kinh Nho đưa giấy ăn cho hắn xong thì lập tức đổ sạch chỗ lá trà còn lại, nhẹ nhàng cảm thán: "Lúc sao có hơi sai sót, không ngờ lại thật sự khó uống như vậy."

(sao trà: bước làm khô lá trà bằng cách đảo lá trà trên chảo khô,  thời gian sao làm khô càng lâu thì trà càng ngon)

"Tao… Oẹ… Tao đáng nhẽ ra không nên tin mày… Oẹ…" Đường Trầm lau miệng xong, giọng nói run run. Đủ vị chua, ngọt, đắng, cay trong miệng đúng là muốn lấy mạng hắn. Hắn bơ phờ ngồi xuống trước mặt Chúc Kinh Nho: "Nói đi, lần này về tính ở lại bao lâu?"

"Chưa biết."

"Thế sau này mày tính làm gì?"

"Cũng chưa biết."

Đường Trầm lờ mờ nhận ra chân tướng sự việc: "Họ Chúc kia, mày ăn no rửng mỡ chạy từ châu Nam Mỹ về chỉ vì muốn tao uống đống c*t mày sao này ấy hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!