Dung Thi Âm vọt một cái đứng lên...
"Đúng vậy, là con ngốc, nhưng con biết rõ mình đến tột cùng là yêu ai, con yêu anh ấy, hơn nữa, nửa năm trước anh ấy đã nói với con, bất kể như thế nào con cũng đợi, anh ấy nhất định sẽ trở về!"
"
"Con gái, coi như ba cầu xin con, chẳng lẽ con muốn hàng xóm cứ nói xấu mãi sao?"
" Ba Dung tiến lên, cầu khẩn nói.
"Ba, miệng là ở trên mặt người khác, người ta muốn nói gì, con sẽ không để ý, con tuyệt đối sẽ không đi xem mắt!"
" Dung Thi Âm quật cường nói.
"Âm Âm, nghe mẹ khuyên, lần này chị con đã nhận lời người ta rồi, dù con chỉ đi gặp người ta qua loa một chút cũng được!"
" Mẹ Dung tận tình khuyên bảo.
"Không đi!"
"
Dung Thi Âm cảm thấy đầu mình đau buốt rồi, cô xoay người muốn đi về phòng mình.
"Âm Âm..."
"
Dung Thi Tinh kéo cô lại, trên mặt tràn đầy vẻ khẩn cầu: "Em thông cảm cho chị đi, em gái ngoan, người này là cấp trên của chị, nếu như tối nay em quăng mặt mũi của người ta đi, về sao chị làm sao có thể ở công ty làm việc được, người ta đã sớm chờ ở đó rồi, em chỉ cần đi ứng phó cũng được, sau này nói với anh ta là không thích hợp cũng được nha!"
"
"Mọi người sao phải khổ như vậy chứ? Em như vậy có khác không đi ở chỗ nào chứ? Còn nữa, chị, hôm này em đồng ý với chị, như vậy ngày mai còn người cấp trên thứ hai, thứ ba thì sao?"
" Dung Thi Tinh mới không tin lời nói của chị cô đâu.
"Ai nha, Âm Âm, chẳng lẽ em không tin tưởng chị sao? Như vậy đi, chị đảm bảo đây là lần cuối cùng, nếu như người này em không ưng ý, chị đảm bảo sẽ khuyên ba mẹ, để bọn họ về sau cũng không bắt em đi xem mắt nữa, như thế nào? Cái điều kiện này có được không?"
" Dung Thi Tinh vì có thể khiến cho cô đi, đã sử dụng hết vốn liếng rồi.
Vẻ mặt Dung Thi Âm có chút dãn ra, cô suy nghĩ một chút, nhìn Dung Thi Tinh hỏi: "Thật? Nếu như lần này em làm theo lời chị nói, về sau mọi người sẽ không lấy chuyện xem mắt đến làm phiền em?"
"
"Thật thật, Âm Âm, thời gian cũng sắp muộn rồi, ngoan a.... Đi thay quần áo đi!"
" Dung Thi Tinh nhìn đồng hồ treo trên tường một chút, vẻ mặt nóng nảy nói.
Dung Thi Âm ném váy áo qua một bên, nói: "Nếu gấp gáp như vậy, em cứ thế này đi cũng tốt lắm rồi!"
"
"Cái gì? Con bé ngốc này, con phải mặc cho thật xinh đẹp mới đúng...."
"
"Mẹ, nếu chỉ đi cự tuyệt, con ăn mặc xinh đẹp làm gì? Mọi người đã nói rồi đấy, về sau không thể ép buộc con đi xem mắt nữa!"
" Dung Thi Âm nói xong liền nghênh ngang đi ra cửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!