CHƯƠNG 58Tiểu Vy mặc bộ váy màu trắng tinh khôi, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo lông đồng màu, nàng ngồi trên ghế, chăm chú nhìn mình trong gương. Khuôn mặt nhỏ nhắn được phủ một lớp phấn mỏng, mày liễu tinh tế, đôi đồng tử màu đen trong như hồ nước, hai má phiếm hồng tự nhiên, chóp mũi xinh xắn, môi anh đào tô nhẹ một lớp son bóng. Ách, người trong gương vạn phần xinh đẹp, căn bản không phải nàng!
- Đứa bé này, còn chần chừ cái gì nữa? – Nina Fema hiếu kỳ mở cửa, trên tay cầm một chiếc hộp màu hồng.
- Dì.. thứ đó là gì vậy? – Tiểu Vy nhìn bà. Nina Fema lần đầu tiên trong đời thấy có người gọi mình là dì, quả nhiên được một trận cao hứng. Bà hí hửng mở hộp ra, lấy ra một đôi dày cao gót màu trắng.
- Tiểu Vy, xem này, đôi giày này là ta đặt cho con đấy! Nàng nhìn đôi giày hở mũi kia, sau lại nhìn phần gót, có chút lúng túng. Cao như vậy, nàng sao có thể đi nổi?
- Nào nào! Đem vào đi! Sắp muộn rồi! – Nina hối thúc, không kiêng nể kéo vạt váy cưới của nàng ra, đem giày vào cho nàng."Cộc! Cộc! "Bạch Đỗ mở cửa, đối với con gái yêu của mình cười:
- Tiểu Vy, đến giờ rồi!
- Vâng. – Nàng gật đầu, cố định lại đôi giày cho vừa vặn bàn chân mình, sau đó đứng lên.
- Con rất đẹp, giống hệt mẹ con ngày đó. – Bạch Đỗ xoa nhẹ đầu nàng. Ông không khỏi nhớ về ngày cưới của mình. Bạch mẹ lúc đó rất xinh đẹp, kiều diễm không khác gì con gái mình bây giờ.
- Con biết! – Tiểu Vy cười, đưa tay khoác lấy tay cha mình bước ra khỏi cửa. Thảm cỏ xanh mượt được trải lên trên một tấm thảm đỏ, dọc hai lối đi là giàn hoa hồng trắng tuyệt đẹp cùng dải băng đô màu hồng tinh tế, tiếng dương cầm du dương êm dịu vang lên. Xung quanh có rất nhiều nhân vật nổi tiếng cùng người nhà hai bên. Mọi người vừa nhìn thấy nàng cùng Bạch cha bước ra, tất cả đồng loạt đứng lên, mọi ánh mắt hướng về phía cô dâu xinh đẹp. Bạch Đỗ trao tay con gái mình cho Lạc Lãnh Phong, không quên trừng mắt:
- Dám khi dễ con gái cưng của ta, ta không nể mặt ngươi là người đứng đầu trong giới đâu!
- Ba yên tâm! – Hắn cười phong tình vạn chủng. Nàng hắn cưng chiều còn chưa được, sao khi dễ nàng được đây? Bất quá, Bạch Đỗ ngoài nói lời vậy nhưng trong lòng không để ý đến mức đó. Tên tiểu tử này chắc chắn sẽ không khi dễ bảo bối nhà mình đâu! Lãnh Phong mặt trên người bộ vest màu trắng lịch lãm, bộ vest được cắt may khéo léo tôn lên vóc dáng mê người rắn chắc, khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười hạnh phúc trong ngày cưới. Cha xứ đứng giữa hai người họ, tuyên đọc lời thề hôn nhân. Khi mọi việc xong xuôi, hai người cùng tuyên thệ và trao nhẫn. Tiểu Vy cảm thấy nó như một giấc mơ, vừa hạnh phúc nhưng cũng sợ hãi. Nàng chính là sợ mình sẽ tỉnh giấc, giấc mơ này sẽ không phải là hiện thực. Biểu hiện của nàng hết thảy thu hết vào tầm mắt Lãnh Phong, hắn liếc về phía cha xứ.
- Hai người có thể hôn nhau! – Cha xứ nhìn hắn, mỉm cười mãn nguyện. Ngay lập tức, bàn tay to lớn vươn lên túm lấy eo nàng kéo lại gần mình.
- Em không cảm thấy giấc mơ này thật sự đẹp sao? Vậy thì mơ tiếp đi! Hai má Tiểu Vy ửng hồng, khẽ cắn cắn cánh môi, tròng mắt xinh đẹp nâng lên nhìn hắn, giọng nói dịu dàng như kẹo ngọt vang lên:
- À.. Nhưng em.. Ưm!. Chưa kịp nói hết câu, cằm tinh tế đã bị nâng lên, cánh môi mỏng của hắn phủ lên môi nàng. Mọi người xung quanh vỗ tay vui mừng, những lời chúc phúc đều dành cho tôi tân hôn kia.
- Phía này này! Bên này!! – Chốc lát, khung cảnh lao xao vui mừng. Đã đến màn tân nương ném cầu hoa – màn được nữ nhân chú ý nhất. Tiểu Vy đứng cùng Lãnh Phong trên tầng hai, lúng túng nhìn xuống bên dưới.
- Sao vậy bảo bối? – Lãnh Phong cười cười, vòng tay ôm nàng, cằm tựa lên vai nàng nỉ non.
- Em không biết.. ném cho ai.. Hắn cười vui vẻ, mắt rất nhanh đã tìm được cặp đôi đang đứng cạnh bàn tiệc.
- Phía bên kia kìa! Tiểu Vy nhìn theo phía hắn chỉ. Hai mắt liền sáng rực lên. Ách! Là ca ca! Ca ca đang đứng cùng nữ nhân kia nữa a!!
- Tiểu Vy, ném cho cô ấy đi! Hải Từ rất yêu cô ấy đấy! Khẽ liếm liếm cánh môi, Tiểu Vy hai cầm bó hoa tung lên cao.
- Mấy người này! Làm ơn, dẹp chút đi! – Du Tâm chen chúc trong đám nữ nhân, đứng trước bàn tiệc tỏ vẻ khó chịu. Cô đồng ý đến dự lễ cưới cùng Hải Từ chỉ vì có đồ ăn, hơn nữa lại rất yêu thích Tiểu Vy mới đến. Ai ngờ đến đây lại gặp một màn chen chúc tranh nhau hoa kinh điển như thế này. Cô không hiểu, mấy chục nữ nhân chen nhau tranh một bó hoa làm cái gì a?
- Tâm Tâm, em thật xinh đẹp đi! – Hải Từ lần thứ n nói lên câu này với cô.
- Từ, sao anh không chịu giúp em dù một chút thôi? – Du Tâm oán hận nhìn hắn. Hắn đưa cô đến, cô cũng nhận hắn làm bạn trai. Ít ra hắn cũng phải ra dáng bạn trai cô chút chứ?
- Là em tự chịu, tự làm đi! – Hắn giơ ly sâm banh ra, uống một ngụm làm ngơ.
- Cái gì mà tự làm tự chịu? Anh quá…
- Du Tâm tức giận, giơ tay chỉ mặt hắn, chưa kịp nói hết câu đã…"Bộp!"Trùm hoa hồng đỏ rực đã rơi đúng tay cô, kèm theo là tiếng vỗ tay hô hoán của mọi người.
- Cái gì.. Ưm! Lời chưa dứt, Hải Từ tiến đến ôm cô vào ngực hôn điên cuồng, đem tất cả lời của cô nuốt xuống bụng.* * *Daniel nắm tay Hoan Kiều bước đi, để mặc cho Hoan Kiều ở đằng sau giãy nảy lên:
- Tên sắc lang, kéo em mệt gần chết! Dừng lại đi! Hoan Kiều âm thầm kêu đau. Mới sáng ra đã đứng dậy bắt cô phải chuẩn bị đồ đến dự lễ cưới Tiểu Vy, mệt mỏi a!! Tiểu An nhìn xung quanh, vụng trộm vơ một lớp kem cho vào miệng. Kem ngon, lại xốp mịn, vừa cho vào miệng liền tan ngay.
- Thực ngọt!
- Tiểu yêu, em dám đến đây ăn vụng! – Khải Bình từ đằng sau bất ngờ ôm cô bế bổng lên.
- Ách! Anh không biết sao, ăn vụng là ngon nhất trần đời! – Tiểu An chu môi. Đang định nói tiếp, bóng hai người lướt qua làm cô nhíu mày, chỉ theo hỏi Khải Bình:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!