Chương 63: (Vô Đề)

CHƯƠNG 57.2"Két!"Một chiếc xe Lamborghini màu đen dừng lại trước cổng một căn biệt thự lớn. Cửa mở, một người đàn ông dung mạo tuấn lãng, tiêu sái bước ra. Hắn nhìn tên bảo vệ đứng trước mặt, lãnh khốc nói:

- Cô ấy đâu? Lời tên bảo vệ còn chưa nói, đằng sau đã vang lên tiếng mở cửa rõ to, đồng thời là tiếng nữ nhân vang lên:

- Không thể chịu được nữa! Mạc Y Vân từ đằng sauquàng vội chiếc khăn màu hồng nhạt đuổi theo.

- Tiểu Vy à, đừng như vậy! Còn.. còn đứa nhỏ!

- Này!

Anh tưởng như thế là có thể khiến tôi đồng ý cưới anh à? Mơ! Bạch Tiểu Vy này vui chơi còn chưa đủ đâu! – Tiểu Vy chỉ hắn nói lớn.

- A Phong! Trời ơi, mau ngăn con bé lại!

- Lão phu nhân! Lạc phu nhân!** Hãy cẩn thận! – Đằng sau Mạc Y Vân, đám người hầu cũng chạy theo đằng sau.**: Lão phu nhân: Chỉ Mạc Y Vân ; Lạc phu nhân: Vy tỷ!! :3Tiểu Vy tay xách nách mang vali đủ đồ, vất vả kéo ra ngoài cổng lớn. Lạc Lãnh Phong đáng chết nha! Hắn rõ có ý đồ làm nàng mang thai, sau đó ép nàng ký giấy kết hôn. Gian xảo! Lưu manh! Hạ lưu! Lãnh Phong dựa lưng vào cửa xe, lãnh đạm nhìn nữ nhân đang đi về phía mình.

- Bảo bối, giấy cũng đã ký, trắng đen rõ ràng, còn nháo cái gì?

- Kết hôn rồi cũng có thể ly hôn a! – Tiểu Vy thở hồng hộc.

- Để xem anh có đồng ý không đã! – Hắn mím môi nghĩ thầm.

- Ngày mai, một mình anh tự đến lễ cưới đi.. Này!! Nàng chưa dứt câu, cả người bị nhấc bổng lên, đám đồ trên tay cũng rơi xuống đất.

- Bảo bối, sớm muộn em cũng sẽ làm vợ anh, phu nhân Lạc gia, còn nói cái gì?

- A Phong, đừng mạnh quá, con bé không chịu được đâu! – Mạc Y Vân nhắc nhở.

- Vâng, mẹ! – Lãnh Phong ôm nàng vào lòng, mỉm cười nói.

- Hừm, dối trá! – Người nào đó ở trong lòng hắn, chun mũi nói. Tổng tài Lạc không nói gì, ôn nhu hôn nàng một cái, sau đó ung dung bước vào căn nhà.

- Cục cưng, tiểu bảo bối cần thêm dinh dưỡng, em nên ăn nhiều vào.

- Hừ! Tiểu Vy ăn mặc kín mít, chiếc áo lông dày màu đỏ làm thân hình nàng tròn ủng như mèo ú, mũ lông cũng che một nửa khuôn mặt, lộ duy nhất cái mũi nhỏ nhắn đang ửng hồng vì lạnh. Bên dưới mặt váy caro màu đỏ, quần tất dày màu đen cùng đôi bốt cũng màu đỏ. Giờ nhìn nàng không khác gì đứa trẻ 13 tuổi với chiều cao 1m60. Không, chuẩn xác 1m57 mới đúng! Nàng vất vả giơ tay lên cao, kéo một phần mũ lông xuống, khịt mũi nhìn người đàn ông chỉ mặc qua loa một chiếc áo gió màu đen.

- Tại sao anh mặc ít vậy trong khi em phải mặc như thế này? Hắn từ lần trước tức giận phạt nàng không được ăn tối, bắt hại nửa đêm phải nén rời giường lọ mọ xuống tủ lạnh tìm đồ ăn, ai ngờ lại bị hắn phát hiện nữa. Còn sáng nay, nàng vừa mở mắt đã phát hiện mình ngồi trên xe đi đến tiệm váy cưới, mà không phải ở Đài Bắc nha, là cái nơi xa xôi hẻo lánh nào đấy nữa. Bực! Bực! Mong đạp, đạp chết hắn!

- Lạnh không? – Hắn tháo găng tay màu hồng ra, trực tiếp cầm tay giơ lên cao. Cảm nhận da khô rát, gió lạnh ùa vào khe áo, Tiểu Vy rùng mình:

- Lạnh! Lạnh! Lãnh Phong nhìn nàng kêu lạnh, lập tức nhanh chóng buông xuống, ôm tay nhỏ nhắn vào lòng tay mình thổi hơi.

- Biết tại sao phải mặc như thế chưa? Nhìn cái người tròn ủng ủng gật đầu, hắn mỉm cười, không nhịn được hôn lên trán nhẵn mịn. Tiểu Vy từ đầu đến cuối nhìn hắn mặc áo gió thoải mái, trong lòng có ghen tỵ nói:

- Tại sao chỉ mặc như vậy?

- Bảo bối, em là đang quan tâm? – Hắn cười cười.

- Không, hỏi thôi. Trả lời người ta đi! – Tiểu Vy chun mũi.

- Thoải mái, mát nữa. Nàng nhìn hắn từ đầu đến cuối, phát hiện một điểm run người cũng không có, sắc mặt tươi tỉnh, đúng thật là hắn đang rất thoải mái.

- Ta đến đây làm gì?

- Ngốc, tất nhiên chọn váy cưới cho em. – Hắn cầm tay nàng bước vào cổng lớn.

- Nhưng em vẫn buồn ngủ! – Nàng kéo ống tay áo hắn lại, bực giọng hỏi.

- Chỉ là phản ứng bình thường khi mang thai thôi! – Hắn nhún vai. Lại chun mũi, Tiểu Vy bất mãn buông tay áo hắn ra. Mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào khăn quàng cổ lớn. Mới cuối tháng mười, sao ở đây lạnh như vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!