Chương 44: Anh chỉ ngủ một chút

Cách đây vài tiếng, hắn ngồi trong xe, trầm luân nhìn hàng xe cộ dài ở trước mặt. Khung cảnh hỗn loạn, tiếng còi xe vang liên hồi. Chiếc điện thoại trong túi rung lên. Hắn nhấc máy, nhưng vẫn không nói một lời nào. Đầu bên kia, giọng của A Thần vang lên có chút cấp bách:

- Tiểu thư vừa gọi! Anh nên nhanh lên chút!

- Cạch!

- Lãnh Phong tái mặt, vứt điện thoại sang một bên, hắn lấy áo khoác mở cửa bước ra ngoài. Không thể, hắn nếu cứ đợi ở đây sẽ mất rất nhiều thời gian.

Khi đó đến nơi nàng chắc sẽ đi khỏi rồi.

- Vy, xin em.

- Hắn nói nhẹ, bắt đầu chen vào đám người đang đi lại trên vỉa hè. Căn hộ của nàng cách đây chỉ khoảng một dãy nhà, Lãnh Phong dừng lại, hắn không biết mình đã chạy bao lâu, tất thảy gan phổi hắn nóng ran, khó chịu vô cùng.

- Đoàng!! Viên đạn găm sâu vào vai hắn, máu tươi bắt đầu loang lổ trên áo. Hắn đen mặt, nhìn lên phía nóc tòa nhà đối diện bên kia, dễ dàng phát hiện ra tên áo đen đang đứng ở đó rủa:

- Chết tiệt!

- Ah!

- Viên đạn đi khá sâu vào vai khiến hắn không thể cử động tay mình. Bỏ qua hai tên bắn tỉa ở trên đó, Lãnh Phong cố gắng đi về phía khu căn hộ nàng. Giờ phút đó, hắn chỉ muốn gặp duy nhất một mình nàng. Mà giờ, ngay cả một cái nhìn nàng cũng không muốn. Khuôn mặt Lãnh Phong tái nhợt lại, miệng vết thương càng lúc càng nhiều máu. Cho dù vết thương ở vai, không ảnh hưởng tính mạng mấy, nhưng đã lâu như vậy... Hắn ôm chặt vai, miệng khẽ run run:

- Vy...

- Rầm!!

- Tiểu Vy đóng chặt cửa, khuôn mặt trắng bệch đầy sợ hãi. Ở đây, chỗ nào cũng có máu. Nàng kinh hãi, có ai đến tìm nàng đâu? Có... Lãnh Phong hắn đến.

- Phong!!

- Nàng bật dậy, vội chạy ra ngoài sân, hi vọng có thể tìm thấy hình ảnh của hắn.

- Phong! Anh ở đâu?

- Thân thể nàng run rẩy cực độ. Hắn.. sẽ không bao giờ hạ thấp mình để nói được những câu vừa rồi."Phong, anh sẽ không sao. Phải không?!"

- Vy..?

- Hắn ngồi dựa vào gốc cây, trong vô thức nghe được tiếng gọi của nàng, thần trí liền quay lại. Thật mệt mỏi! Trời quá lạnh, nàng rùng mình, đôi chân đã đau nhức không thôi, hắn đâu rồi? Một thân ảnh nam nhân mặc bộ vest đen đang ngồi dựa vào gốc cây. Tiểu Vy sững người, ánh mắt đầy kinh hãi khi người hắn đầy máu.

- Lạc Lãnh Phong!!

---------------------------------------------------------------------------------------------Đường Hi ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng.

- Sao giờ hai người mới nói cho chúng tôi biết chứ? Tiểu An im lặng ngồi cạnh cửa sổ. Mới đây thôi, cô cùng Đường Hi vừa từ máy bay đi xuống đã nghe tin em gái mình và Lãnh Phong đã trừ bỏ hôn ước. Cô thì không lo gì mấy việc nàng bỏ đi, nhưng là hiện giờ hắn đã đi tìm nàng. A Thần bạn thân của nàng cũng đã nói hắn đến nơi, nhưng là thật lâu chưa thấy hắn điện lại, tất cả cuộc gọi của mọi người đều lưu vào hộp thư thoại.

- Họ chắc xảy ra chuyện gì rồi.

- Lục Quân ngồi cạnh Đường Hi, kê máy tính lên đùi làm việc. Đã nửa giờ rồi, dấu hiệu của hắn vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích, và nó nằm ở giữa đường giao thông nữa. Hắn không có mang điện thoại theo sao?

- Ta lập tức bay sang thành phố D. Thời gian rất ngắn, chúng ta rất nhanh sẽ đến được đó. Chuẩn bị nhanh nào!

- Khải Bình gác điện thoại sang một bên, nói với ba người kia.

- Khải Bình, Lục Quân! Từ Trí hắn đã tỉnh!

- Một người mặc áo blouse trắng gõ cửa đi vào nói với anh.

- Tốt! Trên hành lang dài, Từ Trí cùng Lục Quân bốn mắt nhìn nhau. Từ Trí, hắn không hề đơn giản như hai người nghĩ. Từ lâu, hắn đã ngấm ngầm vạch trước kế hoạch dành tặng cho Lãnh Phong, muốn biết trước còn điều gì sẽ xảy ra, chỉ còn đợi ngày hắn tỉnh lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!