Cửa mở, một người mặc áo blue trắng bước ra. Bên ngoài hành lang, hai gia tộc Lạc và Bạch gia đều ở đó. Người bác sĩ giải thích vài điều gì đó. Sắc mặt Lãnh Phong lập tức tái nhợt, mím môi mấp máy vài điều. Một năm sau... Trong căn phòng bệnh màu trắng, có một nữ nhân mặc đồ màu trắng tinh khôi ngồi dựa vào giường bệnh. Thỉnh thoảng khẽ nhận thìa cháo từ tay nữ y tá.
- Cạch!
- Cửa mở, một nam nhân tuấn mỹ bước vào.
- Lạc thiếu!
- Vài nữ y tá ở trong phòng khẽ cúi đầu chào hắn, thỉnh thoảng đưa mắt liếc trộm.
- Đi được rồi!
- Lãnh Phong ngồi xuống ghế, đón lấy bát cháo từ tay nữ y tá.
- Vâng.
- Nữ y tá vô tình chạm phải vào tay. Vội đỏ mặt rời khỏi phòng. Căn phòng chỉ còn Lãnh Phong và nàng. Nàng vẫn đẹp như vậy, mái tóc thả dài, làn da trắng nõn, đôi môi đỏ hồng, còn ánh mắt lại không hề có sự sống. Nàng vẫn im lặng ngồi đấy, ánh mắt nhìn xa xăm. Nhìn lúc này nàng y hệt con búp bê, đặt đâu nằm đó, không bao giờ di chuyển.
- Vy Vy! Anh đến thăm em này!
- Hắn cười nhẹ, đưa đôi tay vuốt ve má nàng, trông mong nàng sẽ mở miệng nói với hắn, ánh mắt di chuyển sang nhìn hắn. Nàng nằm trên giường bệnh, dây truyền chằng chịt trên người, ánh mắt vô hồn. Cảm giác như nàng không hề ở đấy, hắn cười chua xót. Một năm nay, nàng vẫn nằm đấy, còn hắn vẫn ngồi đây độc thoại. Hắn nhớ lúc đầu gặp nàng... Lúc đó hắn còn ở Pháp đi gặp đối tác làm ăn, sau khi xong xuôi hắn quyết định dạo thử một vòng trong hoa viên nổi tiếng ở đó. Bước vào một nhà kính, cảnh tượng ban đầu đập vào mắt hắn là một người con gái mặc bộ váy trắng, tay cầm bình nước đi lại quanh đó. Lãnh Phong hắn con mắt tinh tường, nhìn qua cũng biết đó là một tiểu thư danh giá. Thường thì tiểu thư đài các luôn đi với hình tượng đoan trang, thục nữ nhưng nàng thì đối lập hẳn. Lúc lướt qua hắn, nàng cư nhiên bị ngã, vết bùn đất cũng bám vào bộ váy màu trắng tuyệt đẹp kia.
- Vy, cháu không sao chứ?
- Người chăm sóc vườn ló ra hỏi nàng. Hắn khẽ nhíu mày. Đi đứng kiểu gì vậy?
- Ha ha! Không sao! Cháu không sao! Thật vui!
- Nàng cười đứng dậy. Không vội phủi vết bẩn trên váy, tháo đôi giày cao gót màu trắng ném sang một bên. Nàng chân không cước bộ đi tiếp. Hắn nhướn mày ngạc nhiên, vẫn đứng ở đó nhìn bóng trắng nhỏ bé kia đã khuất hẳn. Không để ý cánh cửa đằng sau mở ra, khẽ va phải vào hắn.
- A! Ra là Lạc thiếu! Thật xin lỗi ngài!
- Người mặc vest đen cúi đầu chào hắn.
- Bạch tiểu thư! Cô ở đâu?
- Tên vest đen đi loanh quanh gọi nàng. Hắn ngạc nhiên. Ra cô nhóc đó là con gái của ngài Bạch
- đối tác làm ăn của hắn. Vậy thì càng phải giữ hình tượng của một tiểu thư chứ?
- A Thần! Tôi ở đây nè!
- Không lâu sau, một người thân mặc váy trắng đã dính đầy bùn và nước, vội chạy ra vẫy vẫy tên áo đen.
- Bạch tiểu thư! Cô lại làm gì? Hắn đứng ở đó nghe ngóng cuộc trò chuyện của hai người kia. Ánh mắt đăm đăm nhìn nàng. Nàng khá xinh đẹp, nước da trắng nõn, đôi mắt to tròn có chút nghịch ngợm. Vì nghe lời trách móc của tên áo đen, đôi môi nhỏ khẽ chu lên. Hắn nhìn nàng, có chút rung động.
- Tiểu Vy! Nha đầu cậu ở đâu?
- Lại tiếp cánh cửa đẩy ra, một dáng người quen thuộc bước vào.
- Đường Hi! Sao hôm nay dậy muộn vậy?
- Tiểu Vy kia như gặp được vị cứu tinh, vội nhảy ra.
- Xem này! A Thần cậy là vệ sĩ bắt nạt tớ!
- Nàng hờn dỗi, chỉ chỉ vào tên áo đen kia.
- Nha đầu! Sáng sớm không ở trong phòng còn chạy đi đâu?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!