Lãnh Phong ngồi trong phòng, nhìn trên màn hình, dấu chấm đỏ đã biến mất hơn nửa ngày trước.
- Lãnh Phong!
- Tiểu An đẩy cửa đi vào, nhìn hắn gật đầu. Hắn bật dậy, đi xuống lầu. Tiểu An nhìn trong căn phòng, mọi thứ đều đổ vỡ, chẳng có thứ gì lành lặn cả, cô đã đoán được tiếng động đổ vỡ hôm qua là của ai.
- Lãnh Phong..
- Khải Bình vẫn đăm đăm nhìn máy tính. Năm người ở đây đều đã rất mệt mỏi, hôm qua họ như lật tung cả thành phố này lên. Họ đều mặc bộ quần áo cũ, thức qua đêm ở đây.
- Tiểu Vy không còn ở Đài Loan.
- Lục Quân để Đường Hi dựa vào lòng, tiếp tục làm việc với máy tính.
- Vậy cô ấy ở đâu?
- Để lấy được nó... Khải Bình nhìn thẳng vào hắn nói:
- Lãnh Phong?
- Được! Sao cũng được!
- Hắn đẩy Khải Bình ra, trực tiếp ngồi vào máy tính. Lục Quân cùng Tiểu An thấy hắn ngồi, lập tức thả lỏng người ra. Dựa người vào ghế nghỉ ngơi. Sau mười mấy phút làm việc với máy tính, hắn nhìn dấu chấm đỏ lại xuất hiện trên màn hình. Hắn thả lỏng người, nhắm mắt nói:
- New York!
- Ta sẽ đến đó?
- Tiểu An hỏi. Khải Bình thay hắn nói:
- Phải! Ta sẽ bay đến đó! Thu xếp đi!
- Lần này hãy mang nhiều đồ chút, giảm lượng quần áo xuống.
- Lãnh Phong vẫn nhắm mắt, nhu nhu huyệt dương.
- Tại sao?
- Lục Quân thắc mắc.
- Cô ấy vẫn chưa thể bảo vệ mình, khi không biết mình có đang an toàn hay không.
- Ý anh là? Hắn nhìn lên màn hình, có thêm vài chấm nhỏ màu xanh xuất hiện, bám theo dấu màu đỏ đang di chuyển kia.
- Ta có khách ở New York...
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------Nàng chuyển đến một căn hộ cao cấp, nơi này khá rộng rãi và thoải mái, nàng cảm thấy ở đây rất thoải mái như ở nhà mình. Căn hộ này là của một bà chủ gốc Đài, nàng dù biết tiếng ngoại nhưng có người cùng quê của mình thấy gần gũi hơn. Nàng vào phòng, lấy một miếng bánh champagne bỏ vào miệng, đi đến phòng tắm. Bộ đồ này nàng rất hay mặc ở nhà Lãnh Phong, hắn cũng từng nói thích nàng mặc như vậy. Mím môi, lúc nàng để lại quần áo của hắn mua cho nàng, nàng hoàn toàn quên là nàng vẫn đang mặc bộ này. Để nó vào túi đen, nàng vặn vòi nước. Nước lạnh làm nàng rùng mình, nhưng nó làm tâm trạng nàng đỡ đi rất nhiều."Không có gì phải đau, không có gì phải đau cả! Anh ta có thể từ chối vào lần đầu gặp mặt. Tại sao anh ta không làm vậy? Anh thích để tôi phải đau đúng không? Tôi chẳng sao đâu!"Nàng nhắm mắt. Trong hàng ngàn giọt nước lạnh băng, có hàng ngàn giọt nước ấm nóng. Nó thi nhau chạy nhảy lộn xộn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Nàng cảm thấy mình như bao người con gái khác, thích che giấu giọt nước mắt của mình bằng bất kỳ thứ gì khác. Đóng cửa xe taxi, nàng nói với tài xế bằng tiếng ngoại ngữ:
- Làm ơn cho tôi đến cầu Brooklyn! Đi nửa đường, nàng kêu tài xế dừng xe. Nàng cầm chiếc túi đen, đưa cho người đang đẩy chiếc xe mini từ thiện. Rồi lại lên xe tiếp tục đi. Lục Quân ngồi dựa vào ghế, kê máy tính lên đùi. Nói với Lãnh Phong:
- Di chuyển rồi!
- Ngược lại?
- Hắn hỏi.
- Đúng! Hắn lấy máy tính Lục Quân, nhìn dấu chấm đỏ kia đang di chuyển rất chậm ngược lại với hướng lúc nãy. Cười lạnh, hắn nói:
- Thông minh đấy!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!