Chương 22: Chạy trốn

Cầm tờ giấy trên tay, Tiểu Vy đem nó bỏ ở chiếc tủ cạnh giường, hắn lần nào về phòng cũng đến giường đầu tiên, hắn sẽ phát hiện ra nhanh thôi. Nàng đứng ở cửa phòng, nhìn qua một lượt. Căn phòng này từ khi đến đây Lãnh Phong đã đặt cho nàng ở cùng hắn, nhưng từ ba hôm trước đã không còn như vậy nữa rồi. Đóng cửa, nàng kéo chiếc va li đi."Chỉ cần anh đồng ý..."Đúng, nàng chỉ cần hắn về phòng, nhận tờ đơn kia, ký tên thỏa thuận.

Hắn sẽ được hạnh phúc cùng Sophie, còn nàng sẽ không phải đau nữa. "Ở chung với người không yêu mình, vợ chồng danh chính ngôn thuận nhưng anh ấy không yêu mình, thà buông tay còn hơn."Nàng bấm một dãy số đã lâu không liên lạc, nói với người đầu dây kia:

- A Thần! Việc phải đến rồi cũng sẽ đến. Cậu đến đây đi...

- Vâng thưa tiểu thư!

- A Thần cúp máy, khởi động xe hướng tới dấu chấm đỏ đang nhấp nháy trên màn hình kia. Nàng là phải chăng... đã dự kiến cho ngày này?

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------Đến khi xe của A Thần đến, nàng ngồi lên xe. Nói với anh lái xe đến dinh thự của hắn. Xe dừng cách cổng chính vài chục mét. Nàng lệnh cho A Thần đi. Còn nàng một mình đi vào.

- Tiểu thư! Sao cô lại về một mình?

- Quản gia Bình thấy nàng về đơn thân, không khỏi ngạc nhiên. Hắn luôn theo sát nàng cơ mà? Sao hôm nay nàng lại về có một mình?

- Ừm! Trên đường về anh ấy đến công ty xử lý một vài chuyện quan trọng. Tôi về đây lấy đồ của mình.

- Nàng cười nhẹ.

- Tiểu thư cô định đi đâu?

- Tôi dự sẽ không ở lại đây nữa. Phiền quản gia và mọi người trong thời gian qua quá rồi.

- Tiểu thư?

- Quản gia ngây người nhìn nàng. Tiểu thư định sẽ rời khỏi đây? Chuyện gì đã xảy ra? Xếp xong đồ, nàng bỏ lại tất cả những thứ hắn mua rồi quay lại vào phòng đối diện. Căn phòng này, vẫn còn mùi hương của hắn, mùi hương nam tính rất đặc biệt đối với nàng. Ngồi lên giường hắn, vẫn vậy, mềm mại và ấm áp như ở trong lòng hắn. Nàng đột nhiên đứng bật dậy.

- Thật vô lễ.. Mình có là gì đâu? Cư nhiên là khách mà lại vào phòng chủ nhà.. Thật vô lễ.. Nàng dọn dẹp căn phòng, thu dọn tất cả những đồ có liên quan đến nàng ở trong phòng hắn, thu dọn hết. Xuống lầu, quản gia cùng rất nhiều người hầu đứng đó, nghi hoặc hỏi cô:

- Bạch tiểu thư, cần tôi gọi cho thiếu gia?

- Không cần, anh ấy biết mà..

- Nàng cười. Nghe nàng nói vậy, quản gia cũng tin tưởng hơn. Hỏi cô:

- Vậy tiểu thư sẽ quay lại phải không?

- Đúng rồi, nàng và hắn còn chưa kết hôn. Việc nàng quay lại đây, đa phần rất ít.

- Tất nhiên! Tôi sẽ quay lại!

- Nàng im lặng, nàng vẫn không thể sửa tật nói dối. Chào tạm biệt tất cả mọi người, nàng xuống ga

-ra, chiếc Aventador của nàng vẫn còn ở đó. Hắn vẫn chưa đem đi, thật tốt. Khởi động xe, nàng rời khỏi khu cao cấp. Nhìn qua gương chiếu hậu trong xe, dinh thự của hắn vượt trội nhất, nàng cũng rất dễ nhìn ra. Mím môi, đưa tay gạt đi thứ nóng ẩm trên khuôn mặt mình"Nếu được quay trở lại, mọi thứ về mình sẽ khác đi.."

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------Về phòng, Lãnh Phong đi đến giường nằm xuống. Thực là hắn đã bị Khải Bình cùng Lục Quân ép hắn quá sức. Hắn nghĩ, cư nhiên vài ngày nay lại không thấy dáng Tiểu Vy. Nàng đi đâu? Ngồi nghĩ, hắn quyết định ngồi dậy tìm nàng. Rồi một tờ đơn đập vào mắt hắn.

- Gì đây? Hắn vừa cầm tờ đơn lên, ngay tức khắc một dòng chữ to bản in trên khổ giấy thu vào tầm mắt hắn: "Đơn thỏa thuận hủy bỏ hôn ước".

- Soạt!

- Hắn xé tờ đơn. Sắc mặt rất khó coi.

- Phong ca! Anh có thấy Tiểu Vy không? Đồ của Tiểu Vy biến mất rồi!

- Đường Hi thở hổn hển nhìn hắn. Sắc mặt hắn nghe xong còn tệ hơn nữa, cố nói ra:

- Đi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!