7 giờ, tại biệt thự của Khải Bình... Tiểu Vy mặc một bộ váy màu hồng phấn tôn lên làn da trắng nõn, mái tóc suôn dài tự nhiên, khuôn mặt không chút tạp hóa, đôi mắt to tròn cùng hàng lông mi dài cong vút đôi lúc lại khẽ rung động, bờ môi mọng nước đỏ hồng tự nhiên. Nàng tối nay không hề trang điểm, tôn lên vẻ đẹp tự nhiên mỹ miều thu hút bao ánh mắt hâm mộ thèm muốn của cả nam lẫn nữ giới trong bữa tiệc tối nay.
Lãnh Phong mặc một bộ vest đen, mái tóc tự nhiên phong tình, khuôn mặt tuấn lãng, đôi mắt không chút biểu cảm, hai tay đút vào túi quần thong dong đi đằng sau nàng. Mỗi lần bắt gặp ánh mắt nam nhân nhìn không đúng chỗ, hắn lại ra hiệu với đám vệ sĩ đi sau lên "dọn đường", thậm chí có lúc hắn chưa kịp phản ứng họ đã lên "dẹp đường" trước rồi. Nàng đi đằng trước nói với hắn:
- Ở đây làm gì có phóng viên đâu? Anh nói họ dẹp đường làm gì? (Nàng ơi hiểu theo nghĩa đen rồi nàng ơi!=.=)
- Anh đâu nói có. Chẳng qua là có người nhìn không đúng chỗ thôi?
- Hắn tỉnh bơ đáp.
- Vậy anh nghĩ nhìn đâu mới là đúng chỗ?
- Dưới đất.- ...
- Nàng không nói gì. Vẫn cười nói với mọi người bình thường. Lúc này, ở xa xa, một nam nhân ung dung ngồi nhìn về phía nàng. Hắn đã quan sát nàng từ lúc nàng vào đây. Nàng đã thay đổi hoàn toàn, nàng đẹp hơn rất nhiều. Nàng bây giờ trước mắt hắn không phải một con bé quê mùa đeo kính nữa, giờ nàng là người phụ nữ có sức hút mê người. Hắn nhìn Lãnh Phong kéo nàng vào lòng, nàng không hề phản ứng, vẫn nở nụ cười dịu dàng, trong lòng hắn dâng lên cảm xúc tiếc nuối. Giá như lần đó hắn không làm vậy, giá như lần đó hắn yêu nàng, thì giờ có lẽ hắn sẽ là người ôm nàng, là người yêu thương nàng kia. Trợ lý đứng cạnh hắn, theo tầm mắt của hắn nhìn nàng nói nhỏ:
- Trần thiếu, Bạch tiểu thư ở đây.. Hay tôi thu xếp lại xe?
- Không cần!
- Hắn ngắt lời.
- Tôi định sẽ nói với em vài câu...
- Hắn nhìn nàng nói.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------Nàng ngồi lên đùi Lãnh Phong, dựa đầu vào lòng hắn. Ay.. Buồn ngủ quá, nàng ở đây đã hơn hai tiếng rồi. Lòng hắn ấm áp vậy, nàng rất muốn ngủ a. Lãnh Phong nhìn nàng đưa tay dụi mắt, xoa đầu nàng nói:
- Không sao. Em cứ ngủ đi..
- Ưm..
- Nàng nghe lời hắn, khẽ nhắm mắt.
- Chán quá! Tiểu Vy ngủ mất rồi. Hai tiểu cẩu thì đi chơi. Giờ làm sao đây?
- Khải Bình cười cười nhìn Lãnh Phong, Lục Quân và Đường Hi.
- Em cũng mệt rồi! Thứ lỗi!
- Đường Hi lên tiếng, rúc vào lòng Lục Quân, rồi cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi.
- Thật thứ lỗi.. Đã làm phiền..
- Một nam nhân đi tới. Đứng trước bàn bọn họ.. Tiểu Vy mơ mơ màng màng, nàng mơ thấy khuôn mặt người đó. Khẽ rùng mình, nàng mở mắt. Lãnh Phong thấy nàng tỉnh dậy, quay xuống vuốt tóc nàng nói:
- Tỉnh rồi? Em bị giật mình sao?
- Ưm..
- Nàng định ngủ tiếp nhưng cơn buồn ngủ bị đánh tan bởi vì nàng đã nhìn thấy người nam nhân đứng đằng sau. Là người đó...
- Tiểu Vy. Đây là Trần Từ Trí. Anh ta là đối tác làm ăn ở công ty bọn anh.
- Khải Bình giải thích. Nàng mím môi. Sắc mặt trắng bệch nhìn Từ Trí. Từ Trí giơ tay ra phía nàng, nhẹ giọng gọi tên nàng:
- Tiểu Vy... Nàng đứng dậy, nở một nụ cười gượng gạo, đưa tay về phía hắn:
- Trần Từ Trí, lâu không gặp. Anh khỏe chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!