Chương 36: (Vô Đề)

Sau khi ăn cơm cùng Ân Thập Lặc và Ôn Mộc Vân xong, Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu rời đi. Lúc ăn cơm Lâm Vu Hồng đã uống khá nhiều rượu, Lâm Vu Chu lái xe đưa anh về nhà. Ngồi ở ghế phó lái, Lâm Vu Hồng nhắm mắt dường như đã say. Nhưng Lâm Vu Chu biết rõ anh trai là đang suy nghĩ chuyện gì đó, mấy ly rượu đỏ còn chưa đến nỗi làm anh trai anh say. Mà Lâm Vu Chu cũng đang suy tư một chuyện giống vậy.

"Anh, Ôn Mộc Vân khẳng định như vậy, người kia nhất định là người chúng ta quen biết, hoặc là người có quan hệ thân thiết với chúng ta. Nếu không sao anh ta có thể khẳng định đối phương sẽ đồng ý chuyển nhượng cổ phần như vậy?"

Lâm Vu Hồng chậm rãi mở mắt, trong đôi mắt đen sẫm quả nhiên không hề có chút men say nào.

"Anh, anh nói xem…" Lâm Vu Chu nhíu mi. "Có phải là, Vô Ý không?"

Ánh mắt Lâm Vu Hồng đột nhiên có biến hóa, sau khi trầm mặc một lát, anh nói: "Nếu là Vô Ý, cậu ấy sẽ không giấu diếm."

Lâm Vu Chu càng nhíu chặt mi. Đúng vậy, nếu là Vô Ý, Vô Ý không cần cho anh mượn tiền để thu mua cổ phiếu. "Vậy thì là ai? Bạn của ông nội?"

"Rất có thể."

"…"

Lâm Vu Chu không hề có một chút ít vui sướng nào, anh rất muốn biết vị cổ đông thần bí kia là ai.

Lâm Vu Hồng lấy điện thoại di động ra, gọi vào một dãy số. Kiên nhẫn đợi một lát, đối phương mới bắt máy, thần sắc của anh lập tức hòa hoãn không ít.

"Vô Ý, là tôi."

Lâm Vu Chu liếc mắt nhìn anh trai.

"Ăn rồi, ăn cùng Vu Chu. Cậu ăn chưa?"

"Ngày mai có dự định gì không? Nếu không thì mai, sau khi ngủ dậy đến công ty tìm tôi, tôi dạy cậu lái xe."

"Không cần lo cho thời gian của tôi, cậu có thời gian không?"

"Được, tôi ở công ty chờ cậu. Đi ngủ sớm một chút, đừng thức đêm."

"Tôi cũng không muộn. Uhm. Bye."

Cúp điện thoại, Lâm Vô Ý nhắm mắt lại. Lâm Vu Chu lên tiếng: "Vô Ý muốn học lái xe?"

"Uhm."

Hiển nhiên Lâm Vu Hồng không có ý định tiếp tục đề tài này. Lâm Vu Chu không hỏi nữa, hỏi ông anh này không bằng trực tiếp hỏi Vô Ý luôn. Dọc đường đi, hai anh em không nói chuyện với nhau. Lâm Vu Chu đưa anh trai về nhà trên núi xong, rồi mới lái ô tô về nhà mình.

So với Lâm Vu Chi thường xuyên về nhà chính, Lâm Vu Hồng với tính cách lạnh lùng rất ít khi qua đêm ở nhà chính. Hai con trai còn nhỏ, tất nhiên là rất hay khóc lóc, anh ngại ồn ào. Lâm Vu Chu có tật lạ giường, cũng rất hiếm khi ngủ lại ở nhà chính, vì thế Lâm Hàn Thiến đã không ít lần phàn nàn với ông xã mình, tại sao lúc trước bà không cố nhẫn nại để sinh con gái cho bằng được, trông hai thằng con này, không một đứa nào thân thiết cả.

Bà chỉ có thể trông mong hai đứa cháu lớn nhanh một chút, Lâm Vu Hồng sẽ đồng ý về nhà.

Nơi mà Lâm Vu Hồng thường ở nhất là căn nhà trên núi, rất tĩnh lặng. Bất quá đêm nay, sau khi anh vào nhà, anh cảm thấy có chút không quen. Quá im lặng. Bật TV, để cho căn nhà có một ít tiếng động, Lâm Vu Hồng đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Giờ này của ngày hôm qua, anh vẫn đang chơi mạt chược cùng người nào đó. Trên cổ tay là chiếc đồng hồ mà anh để thua, Vu Chu đã trả lại cho anh.

Nghĩ đến người nào đó sau khi thắng được tiền lền vui sướng không hề kìm nén, khóe miệng Lâm Vu Hồng hơi cong lên, tiếp đó lại nhíu mi tâm lại, trong nhà rất tĩnh lặng.

Khác với vẻ im lặng ở chỗ Lâm Vu Hồng, đêm nay Thẩm gia rất náo nhiệt. Ăn cơm xong, Lâm Vô Ý đi tản bộ trong sân với chị gái, trong lòng hai chị em đều có những điều muốn nói với đối phương. Lâm Chiếu Trinh nói với em trai muốn mở cho cậu một quán café, nào biết, Lâm Vô Ý từ chối. Quán café ở Provence là do ba sợ cậu cứ mãi ở nhà sẽ không tốt cho thể xác và tinh thần.

Hiện giờ, bên cạnh cậu có nhiều người thân như vậy, tuyệt đối cậu sẽ không thể không khỏe mạnh cả thể xác và tinh thần, chuyện quán café coi như đã xong. Cậu cũng không phải người giỏi làm ăn buôn bán, cũng không thích. Nghe em trai nói vậy, Lâm Chiếu Trinh cũng không miễn cưỡng. Nếu em trai đổi ý, lúc nào cũng có thể nói với mình.

Sắp tới chín giờ, Lâm Vô Ý tạm rời phòng khách, cầm theo điện thoại di động. Thẩm Tiếu Vi biết cậu muốn làm gì, cười cười nhìn cậu rời đi.

Lâm Vu Chi đang ở trong thư phòng xem bưu kiện. Có điện thoại, anh cầm di động, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, là Vô Ý.

"Hello."

"Vu Chi, là tôi. Ethan đã ngủ chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!