Chương 33: (Vô Đề)

"Công ty hữu hạn truyền thông Diều" ban đầu chỉ là một phòng làm việc về truyền thông nho nhỏ, có tên là "Phòng làm việc truyền thông Điền Sơn" đặt theo tên người phụ trách là Quách Điền Sơn. Hoạt động đến năm thứ tư, vì "Truyền thông Điền Sơn" đầu tư vào hai bộ phim điện ảnh liên tiếp thất bại, gần như phải đóng cửa, sau đó được một ông chủ thần bí bỏ vốn để giải quyết khủng hoảng giúp họ. "Truyền thông Điền Sơn" đổi tên thành "Công ty hữu hạn truyền thông Diều", Quách Điền Sơn trở thành phó đổng kiêm tổng giám đốc công ty, tiếp tục phụ trách tất cả mọi việc của "Truyền thông Diều". Có một ông chủ lớn thực lực hùng hậu và sở hữu những kịch bản tốt, mấy năm nay "Truyền thông Diều" phát triển rất mạnh. Ngay vào lúc Quách Điền Sơn chuẩn bị mở rộng bản đồ cho công ty, hắn nhận được một tin dữ, đó là 40% cổ phần của công ty được tặng cho nhiếp ảnh gia nổi tiếng thế giới, John Lin, thiếu gia của Lâm gia, Lâm Vu Chu. Cho đến lúc này, Quách Điền Sơn mới biết được ông chủ thần bí kia chính là lão đại của Lâm gia, Lâm Chính Huy.

Quách Điền Sơn có trong tay 37% cổ phần của "Truyền thông Diều", chỉ ít hơn Lâm Vu Chu 3%, chỉ cần hắn có được hơn một nửa số cổ phần của công ty, hắn sẽ có quyền lên tiếng tuyệt đối trong công ty. Vốn dĩ, Quách Điền Sơn rất có niềm tin rằng hắn sẽ một lần nữa nắm giữ được công ty trong tay mình, nhưng đột nhiên sự xuất hiện của Lâm lão tiên sinh và Lâm Vu Chu đã phá hỏng kế hoạch của hắn.

Từ ngày sáng lập "Phòng làm việc truyền thông Điền Sơn", đến lúc phòng làm việc ở trên bờ vực phá sản, sau đó được người ta thu mua rồi trở thành phó đổng của công ty, tâm nguyện lớn nhất của Quách Điền Sơn chính là một lần nữa đoạt lại được công ty vốn là của hắn. Sáu năm qua, toàn bộ tinh lực của hắn đều đặt vào công ty, cho dù hiện tại công ty tên là "Truyền thông Diều", nhưng trong lòng hắn, đây mãi là "Công ty truyền thông Điền Sơn". Từ đầu năm ngoái, hắn đã bắt đầu thu mua những cổ phần phân tán nhỏ của "Truyền thông Diều", cổ phần trong tay hắn từ 25% lúc ban đầu giờ đã tăng lên thành 37%. Nhưng vẫn chưa đủ, vẫn chưa đủ, chỉ đến khi vượt qua được 50% hắn mới có thể lấy lại công ty.

"Công ty đầu tư tài chính Nghĩa Chính" là công ty đầu tư lớn nhất Hongkong. Lâm Chính Huy đã thông qua "Công ty Nghĩa Chính" để gia nhập cổ phần vào "Truyền thông Điền Sơn", trở thành ông chủ mới, cổ đông lớn nhất và là chủ tịch của "Truyền thông Điền Sơn". Nhưng Lâm Chính Huy làm việc này vô cùng bí mật, nếu không phải là có bản di chúc kia của ông, đến cả Quách Điền Sơn cũng không biết ông chủ chính thức của "Truyền thông Diều" là Lâm Chính Huy.

Hôm nay, Quách Điền Sơn hẹn giám đốc bộ phận hoạt động của "Nghĩa Chính", Ôn Mộc Vân, ra ngoài dùng cơm. Quách Điền Sơn và Ôn Mộc Vân đã từng gặp gỡ vài lần trong những bữa tiệc kinh doanh hay buổi đấu giá từ thiện, không hề có thâm giao. Lần này hắn phải thông qua bạn bè mới hẹn được Ôn Mộc Vân ra ngoài.

Ôn Mộc Vân có cái tên khá giống nữ giới, dung mạo anh tuấn thiên về âm nhu, nhưng anh là đàn ông trăm phần trăm. Có thể trở thành giám đốc của bộ phận hoạt động trong một công ty lớn như Nghĩa Chính, không người nào dám xem thường năng lực của anh. Phải biết rằng, Ôn Mộc Vân là một cô nhi. Từ nhỏ anh lớn lên ở cô nhi viện, sau đó dựa vào những cố gắng của bản thân để giành được học bổng toàn phần của trường Đại học Harvard, sang Mỹ du học năm năm, sau khi về nước thì vào làm việc ở Nghĩa Chính, trở thành thân tín của cố chủ tịch Nghĩa Chính là Ân La Ung. Hiện nay anh là một trong những thành viên chủ chốt của hội đồng quản trị của Nghĩa Chính.

Dựa vào thân phận của Quách Điền Sơn, mời Ôn Mộc Vân ra ngoài uống trà còn phải xem người ta có nguyện ý hay nể mặt không. Nhưng hiện giờ thành viên trong hội đồng quản trị của "Truyền thông Diều" có thêm một vị của Lâm gia, một người bạn của Quách Điền Sơn trước kia là bạn học cùng Đại học Hongkong với Ôn Mộc Vân, nhờ vào hai phần giao tình này, Quách Điền Sơn vẫn mời được Ôn Mộc Vân ra ngoài.

Ôn Mộc Vân bề bộn nhiều việc, thư ký của Ôn Mộc Vân nói thẳng với người bạn kia của Quách Điền Sơn rằng buổi chiều anh chỉ có thể rút ra được khoảng thời gian là một giờ đồng hồ, cho nên hiện tại Quách Điền Sơn đang ngồi trong quán café ngay cạnh công ty Nghĩa Chính.

"Ôn tổng, lần này tôi mời ngài ra đây là có một chuyện cần nhờ đến ngài. Tôi biết làm vậy rất đường đột, nếu Ôn tổng có điều kiện gì xin cứ lên tiếng." Quách Điền Sơn cũng không quanh co lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề. "Trước đây ngài từng phụ trách một hoạt động đầu tư vào "Truyền thông Diều", nhất định là biết "Truyền thông Diều" có một vị cổ đông thần bí đang nắm giữ 15% cổ phần.

Tôi muốn biết vị cổ đông này là ai."

Dường như Ôn Mộc Vân đã đoán được mục đích lần này Quách Điền Sơn mời anh ra ngoài. Anh uống một ngụm trà, bình thản nói: "Lâm gia và Ân gia là thế giao, sở dĩ Lâm lão tiên sinh lựa chọn "Nghĩa Chính" làm nơi đầu tư trung gian hoàn toàn là vì giao tình của ông ấy với Ân lão tiên sinh. Tuy rằng Ân lão tiên sinh và Lâm lão tiên sinh đều đã mất, nhưng là nhân viên của Nghĩa Chính, tôi không thể tự tiện tiết lộ thân phận đối phương khi chưa được đối phương cho phép.

Mặt khác, Quách tiên sinh, xin thứ cho tôi nói thẳng. Tôi biết ngài có tình cảm đặc biệt với "Diều", nhưng trừ phi Lâm Vu Chu tiên sinh đồng ý buông tha cho quyền quyết định đối với công ty, nếu không ngài không thể có được "Diều". Hoặc là tự ngài rời khỏi "Diều", bắt đầu lại với một công ty chân chính thuộc về ngài."

Quách Điền Sơn áp chế tức giận, sắc mặt không tốt đẹp gì: "Diềulà tâm huyết của tôi. Tôi không thể rời khỏiDiều, càng không thể giao nó vào tay người khác."

Ôn Mộc Vân tựa tiếu phi tiếu nói: "KhiĐiền Sơnđổi tên thànhDiều, ngài đã mất điĐiền Sơn. CònDiều, chính là công ty của Lâm Chính Huy lão tiên sinh. Hình như Quách tiên sinh vẫn chưa hiểu rõ công ty này thuộc sở hữu của ai."

Sắc mặt Quách Điền Sơn càng lúc càng khó coi. Ôn Mộc Vân nói: "Tôi hiểu tình cảm của ngài đối vớiDiều, nhưng Quách tiên sinh. Nếu lúc đó không có Lâm lão tiên sinh đứng ra bỏ vốn, Điền Sơnđã sớm không còn tồn tại. Mà dựa vào tài lực và nhân lực của Lâm lão tiên sinh, ông ấy muốn mở một công ty truyền thông là một chuyện vô cùng dễ dàng, sở dĩ đầu tư vàoĐiền Sơn, hoàn toàn là vì nhìn trúng tài năng của ngài. Tại sao Quách tiên sinh không bình tĩnh lại để hợp tác tốt đẹp với Lâm Vu Chu tiên sinh?

Cho dù Lâm Vu Chu tiên sinh có muốn làm chủ củaDiềuhay không, có xí nghiệp Lâm Thị làm chỗ dựa vững chắc, sự phát triển trong tương lai củaDiềusẽ càng tốt hơn. Nếu ngài nhất định phải tranh đoạt quyền sở hữu công ty với Lâm Vu Chu tiên sinh, vậy tình cảnh của ngài sẽ vô cùng không ổn."

"Dựa vào đâu mà nói vậy?" Quách Điền Sơn cười lạnh. "Chỉ cần tôi có được 15% cổ phần kia, tôi chính là cổ đông lớn nhất của công ty, có quyền chi phối tuyệt đối với công ty. Ôn tiên sinh không muốn giúp tôi chuyện này thì thôi vậy, nhưng tôi sẽ không buông tay. Nhất định tôi sẽ tìm được người kia, hơn nữa còn thuyết phục người đó bán 15% cổ phần cho tôi."

Ôn Mộc Vân không biết nghĩ gì lại cười cười, đứng dậy: "Xem ra tôi và Quách tiên sinh không còn gì để nói. Vậy chúc ngài thuận lợi mọi việc." Không bắt tay, Ôn Mộc Vân rời đi. Quách Điền Sơn bỏ lại hai tờ một trăm rồi mang sắc mặt âm trầm rời khỏi, không ngờ rằng còn khó khăn hơn so với dự đoán của hắn. Ôn Mộc Vân căn bản không hề cho hắn một cơ hội. Không ổn nhất chính là thái độ của Ôn Mộc Vân, rất có thể anh sẽ để lộ chuyện này cho Lâm Vu Chu, vậy thì hắn sẽ vô cùng bị động.

Tuyệt đối không thể mất đi số cổ phần có quyền khống chế được "Diều", Quách Điền Sơn ra khỏi quán café xong liền gọi điện cho mấy người cấp dưới và bạn bè, tiếp tục thu mua những cổ phần phân tán nhỏ trong công ty.

Trở về văn phòng, Ôn Mộc Vân nhìn điện thoại trên bàn, trầm tư. Lúc biết được Quách Điền Sơn muốn gặp mình, anh đã đoán được ý đồ của đối phương, bất quá không ngờ rằng Quách Điền Sơn lại cố chấp đến vậy với "Diều". Do dự suốt mười phút, Ôn Mộc Vân cầm điện thoại trên bàn làm việc, bấm một dãy số.

"Chú Dung, là tôi, Mộc Vân. Vừa rồi phó đổng Quách Điền Sơn củaDiềugặp tôi, ông ta muốn có được 15% cổ phần kia. Ông ra rất cố chấp vớiDiều. Tôi có cần gặp Lâm tiên sinh không?"

Đối phương trầm mặc một chút mới nói: "Hiện tại cảm xúc của Lâm tiên sinh vẫn không ổn định, bất cứ chuyện gì liên quan đến Lâm lão tiên sinh cũng có thể làm cậu ấy sụp đổ. Lúc trước vì bi thương quá độ nên cậu ấy đã mắc "chứng tâm toái tổng hợp", chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút. Chuyện này giao cho tôi đi. Có thể xem ý tứ của tam thiếu trước, nếu cậu ta không có hứng thú vớiDiều, vậy thì tạm thời có thể giaoDiềucho Quách Điền Sơn.

Đương nhiên, hiện tại dã tâm của ông ta quá lớn, chúng ta có thể bắt đầu nghĩ đến chuyện chọn người khác."

"Tôi biết rồi. Vậy tôi sẽ án binh bất động."

"Được."

Cúp điện thoại, Ôn Mộc Vân dựa người vào cái ghế ông chủ rộng rãi. Trong đầu hiện ra hình ảnh một người khóc đến ngất đi trong lễ tang. Anh, đột nhiên rất muốn gặp người kia một lần. Bất quá ngay lập tức, anh bỏ qua ý niệm này trong đầu.

Lâm Vu Chu đang cầm cameras để chụp ảnh người nào đó, thuyền trưởng đi lên boong thuyền nói cho anh biết có điện thoại của anh. Lâm Vu Chu buông cameras xuống, trong lòng buồn bực, đi theo ông ta vào nghe điện thoại trong phòng thuyền trưởng. Di động của họ đều không có tín hiệu, chỉ có điện thoại được lắp ngay trên thuyền mới có thể liên lạc được với bên ngoài.

Đi vào phòng thuyền trưởng, Lâm Vu Chu cầm điện thoại.

"Lâm Vu Chu. Ai tìm tôi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!