Người này, luôn có thể phá vỡ vẻ bình tĩnh của mình. Trận "tranh đoạt" lúc rạng sáng kia, hoàn toàn là hành động làm ra theo bản năng. Người này kêu to "Cứu mạng" ở trong ngực anh, ôm cuốn nhật ký thà chết cũng không nghe theo, bây giờ nghĩ lại đều khiến anh không khỏi cười ra tiếng. Anh và Vu Chu chưa từng "chơi đùa" giống vậy, không ngờ rằng lại thực hiện với một người khác. Anh đã nói, người này có tiềm chất thánh nhân điên khùng.
Ánh mắt lại đảo qua nhìn tờ giấy vẽ hình không thể coi là bức tranh kia một lần nữa, Lâm Vu Hồng kẹp tờ giấy hơi nhàu vào ví tiền của mình. Chỉ e người trên giường phải ngủ đến tận 12 giờ, Lâm Vu Hồng cũng không gọi cậu, mở cửa rời phòng.
Vừa mới vào nhà ăn, Lâm Vu Hồng đã nghe thấy có người hỏi: "Anh họ Vu Hồng, tối qua anh và cậu nhỏ chơi trò chơi à? Em và chị họ đều nghe thấy cậu nhỏ kêu cứu mạng."
Tất cả mọi người đều có mặt trong nhà ăn, Lâm Vu Chi ở phòng cách vách với Lâm Vu Hồng cũng rời mắt khỏi máy tính bảng nhìn lên: "Vô Ý kêu đúng là rất thảm."
Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều ở phòng đối diện, khi đó hai người đang ngủ, không nghe thấy, nhưng trong mắt cũng có vẻ tò mò tương tự. Như Vi vừa đến đã nói tối qua cậu nhỏ kêu cứu mạng, lại còn vừa kêu vừa cười. Mọi người rất muốn biết tối qua hai người này làm gì.
Thần sắc Lâm Vu Hồng lạnh nhạt đi đến bàn cơm lấy mấy thứ để ăn sáng rồi ngồi xuống, phun ra ba chữ vẫn với vẻ lạnh như băng: "Không có gì."
"Anh họ Vu Hồng, anh làm như vậy sẽ khiến người khác không có khẩu vị đó." Thẩm Tiếu Vi là người đầu tiên kháng nghị.
"Anh họ Vu Hồng, anh nói đi." Có rất nhiều anh trai ở đây, lá gan Thẩm Như Vi cũng lớn hơn, nếu không cô cũng không dám một mình đối mặt với vị anh họ lạnh lùng này.
Lâm Vu Hồng ăn trứng rán, nếu là bình thường, nhất định anh sẽ cho một đôi mắt lạnh liếc sang, vậy thì ai cũng không dám hỏi. Bất quá bây giờ đang là lúc nghỉ ngơi, bên cạnh lại là em trai em gái, không cần thiết phải làm cho không khí nặng nề như vậy, nhưng anh cũng không muốn kể lại, đó là "việc tư" giữa anh và Vô Ý. Nghĩ như vậy, Lâm Vu Hồng giải thích đơn giản: "Vô Ý muốn đùa, anh đùa cùng cậu ấy, vậy thôi."
Vậy thôi? Nói cũng như không! Bất quá biết tính tình Lâm Vu Hồng thế nào, mấy người cũng không định hỏi tiếp. Lâm Vu Chi thấy Lâm Vu Hồng không muốn nói nhiều, liền đặt lực chú ý lên máy tính bảng. Ở đây không có báo, đối với một Lâm Vu Chi ngày nào cũng kiên trì đọc báo mà nói, tin tức điện tử là lựa chọn duy nhất lúc này của anh.
Thẩm Tiếu Vi cười, anh họ Vu Hồng đã không muốn nói thì anh hỏi cậu nhỏ. Anh họ Vu Hồng là người lạnh lùng như vậy mà còn làm cậu nhỏ phải kêu cứu mạng, nhất định sẽ là chuyện chơi rất vui. Tất nhiên trong lòng Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi cũng nghĩ như vậy, các cô tò mò cả một đêm rồi.
Bất quá phải đợi đến tận hai giờ chiều Lâm Vô Ý mới rời giường. Đối với thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cậu, đến cả Thẩm Tiếu Vi cũng không nhịn được phải nhíu mày. Cậu nhỏ làm việc và nghỉ ngơi rất không có quy luật, khó trách lại gầy như vậy. Lâm Vô Ý không biết cháu trai, cháu gái mình nghĩ thế nào. Cậu ngủ no rồi, đương nhiên là rất đói bụng. Cậu rửa mặt xong liền đi lấp bụng cho no, rồi mới thay quần bơi đến bể bơi, ngâm nước!
Mới ăn cơm xong không thể bơi lội, Lâm Vô Ý ghé vào bể bơi ngâm nước. Thẩm Tiếu Vi bơi được hai vòng xong liền đến chỗ cậu nhỏ, Lâm Vô Ý nằm phơi nắng đến nỗi lại buồn ngủ, thấy có người đến, cậu mở nửa con mắt.
"Cậu nhỏ."
"Uhm?"
"Tối qua cậu và anh họ Vu Hồng chơi trò gì vậy? Nghe chị họ và Như Vi nói tối qua cậu kêu cứu mạng."
Vẻ mặt Lâm Vô Ý xấu hổ đi không ít, phải nói là tối qua mình vẽ Vu Hồng phiên bản hoạt hình đáng yêu, kết quả không hề có khí thế mà bị đối phương đoạt mất sao? Dù sao mình cũng là trưởng bối mà! Lâm Vô Ý chớp chớp mắt, trong lòng Thẩm Tiếu Vi có dự cảm không ổn. Ngay sau đó, Lâm Vô Ý sờ đầu cháu trai ngoại đang chảy nước ròng ròng.
"Bí mật."
"Cậu nhỏ ____"
Lâm Vu Hồng đeo kính râm đang nằm trên ghế đọc sách thu được hết đối thoại của hai người vào tai, khóe miệng khẽ cong lên một cái, anh giở sang trang khác. Lâm Vu Chi cũng đang đeo kính râm nhìn thấy nụ cười không rõ nghĩa đó, rất chi là kinh ngạc. Vu Hồng đây là đang đắc ý sao? Anh chưa từng thấy Vu Hồng với một mặt như vậy. Nhìn sang Lâm Vô Ý đang bị Thẩm Tiếu Vi quấn lấy, Lâm Vu Chi cũng khẽ cong khóe miệng, trực giác đã nói cho anh biết người này sẽ thể hiện ra ngoài toàn bộ bản tính thực sự vẫn còn đang giấu họ. Lâm Vu Chi nhướng mi, đúng là không sai mà.
Quấn cả một ngày, Thẩm Tiếu Vi vẫn không thể biết được, Lâm Vô Ý sống chết cũng không chịu nói tối qua cậu và Lâm Vu Hồng xảy ra chuyện gì, anh rất chi là buồn bực. Đương nhiên anh không biết nguyên nhân khiến Lâm Vô Ý không chịu nói lại dọa người đến vậy.
Tối qua vận động khá nhiều, cả ngày nay tứ chi của Lâm Vô Ý đau ê ẩm, không muốn học bơi. Tối nay vẫn náo nhiệt như tối qua, mấy người vẫn vây quanh bàn chơi mạt chược, lần này "tham mưu" bên cạnh Lâm Vô Ý đổi thành Lâm Vu Chi. Nếu thua thì tính cho anh, thắng thì tính cho Lâm Vô Ý. Cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, hưng trí của Lâm Vô Ý dâng trào. Lâm Vu Hồng tự mình ra trận.
Cũng không biết có phải mấy người Lâm Vu Hồng cố ý hay không, đêm nay tổ hợp Lâm Vô Ý và Lâm Vu Chi là thắng nhiều nhất, thắng đến nỗi hai mắt của người nào đó cong lên không ngừng. Người thua thảm nhất biến thành Lâm Vu Hồng, bất quá không thấy anh ảo não chút nào, biểu tình trên mặt chưa từng thay đổi. Toàn bộ tiền gần như đều vào túi Lâm Vô Ý. Vốn đã có ý định chia cho mấy người đứng xem, Lâm Vô Ý cho mấy "tiểu bối" mỗi người một trăm đô la Hongkong, ngoại trừ Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi ra, những người khác ai cũng đầu đầy hắc tuyến, bao gồm cả Lâm Vu Hồng là người thua tiền.
Trước khi ngủ Lâm Vô Ý phải viết nhật ký và tùy bút, tối qua ngủ hơi muộn, cho nên vừa đến 12 giờ, Lâm Vu Hồng đã nói không chơi nữa, miễn cho Lâm Vô Ý mãi khuya mới ngủ được. Đêm nay Lâm Vô Ý ngủ cùng phòng với Lâm Vu Chu, Lâm Vô Ý muốn ngủ, đương nhiên Lâm Vu Chu cũng không đánh tiếp. Thẩm Tiếu Vi về phòng tắm rửa, Lâm Vô Ý muốn "dỗ" cho anh ngủ trước. Kỳ thực Thẩm Tiếu Vi không có khuyết điểm lạ giường, nhưng anh rất hưởng thụ cảm giác tuyệt vời khi được người này "dỗ ngủ".
Thẩm Tiếu Vi tắm rửa xong, ra khỏi phòng tắm đã thấy được Lâm Vô Ý cũng tắm rửa xong xuôi, nụ cười của anh càng thêm phần sung sướng. Lâm Vô Ý vẫy vẫy tay với cháu trai ngoại, Thẩm Tiếu Vi lên giường, nằm yên.
Trong phòng chỉ bật đèn bàn phía bên giường của Lâm Vô Ý, lát nữa Thẩm Tiếu Vi ngủ, cậu chỉ cần tắt nó là được. Thẩm Tiếu Vi nhìn người ngồi bên cạnh mình, trên mặt người này mang vẻ hưng phấn vì vừa rồi thắng được rất nhiều tiền, lại có thêm vẻ tĩnh lặng. Anh thường xuyên cảm nhận được sự tĩnh lặng trên cơ thể người này.
"Cậu nhỏ, tối qua cậu và anh họ Vu Hồng làm gì vậy? Cháu muốn biết."
Nhìn hai mắt cháu trai ngoại với vẻ khẩn cầu, Lâm Vô Ý không nhịn được lại muốn xoa tóc Thẩm Tiếu Vi cho thật loạn: "Muốn biết lắm à?"
"Uhm."
Trong mắt Lâm Vô Ý hiện lên ánh sáng, bất quá Thẩm Tiếu Vi bị tay cậu làm ngăn trở tầm mắt nên không thấy được. Buông cuốn sách xuống, Lâm Vô Ý xuống giường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!