Tuy là nói Lâm Chính Huy đã tỉnh nhưng ông vô cùng suy yếu. Ông đã 90 tuổi, cho dù trước đây thân thể ông có cường tráng bao nhiêu, năm tháng cũng không buông tha cho con người. Nhìn ba như vậy, đôi mắt Lâm Chiếu Trinh không khỏi phiếm hồng. Vợ của Lâm Chiếu Đông, Lâm Bàng Lệ Vân, đang đút cho ba chồng ăn chút canh nóng. Lâm Chính Huy tỉnh lại làm cho mọi người trong Lâm gia vô cùng cao hứng.
Vợ của Lâm Chiếu Vũ, Lâm Hàn Thiến, ở bên cạnh hỗ trợ. Lâm Chính Huy uống một thìa canh xong đều có chảy ra một ít, Lâm Hàn Thiến dùng khăn mặt không ngừng lau khóe miệng cho ông. Mấy trưởng bối đều vây quanh giường bệnh, sáu người trẻ tuổi đều đứng bên ngoài. Giờ khắc này, vẻ hiếu tâm mà Lâm gia biểu hiện ra luôn làm người ta cảm động.
"Anh cả, anh hai, bác sĩ nói sao rồi?"
Lâm Chiếu Trinh hỏi.
Lâm Chiếu Đông cau mày lắc đầu, Lâm Chiếu Trinh thấy vậy, thiếu chút nữa đã rơi nước mắt. Không muốn nói chuyện này trước mặt ba, Lâm Chiếu Đông ra hiệu bằng mắt cho Lâm Chiếu Trinh, để em gái cố khắc chế. Lâm Chiếu Trinh cố nén nước mắt lại, nhỏ giọng hỏi: "Dì Giang có nói bao giờ Vô Ý đến không? Cần cho xe đến đón không?"
Lúc Lâm Chiếu Trinh nói đến "Vô Ý", tất cả mọi người đều nhìn thấy ngón tay Lâm Chính Huy cử động rõ ràng. Trong lòng mỗi người đều dâng lên một cảm giác khác thường. Lâm Chiếu Đông nhìn ba, nói: "Vu Chi, con gọi điện hỏi xem bao giờ chú nhỏ của con có thể trở về, để cho xe đến sân bay đón cậu ấy."
Lâm Vu Chi lấy điện thoại di động ra, không đi ra ngoài, gọi điện thoại cho Giang Y Viện ngay trước mặt ông nội. Dường như tiếng chuông điện thoại vang lên ngoài cửa, Lâm Vu Chi dừng lại, ngắt điện thoại, những người khác đều xoay người nhìn về phía cửa, Thẩm Tiếu Vi đứng gần cửa nhất đi ra mở. Ngoài cửa là Giang Y Viện đang cầm điện thoại di động, đằng sau bà là một chàng trai đeo kính râm, sắc mặt tái nhợt.
Không khí trong phòng bệnh lập tức thay đổi. Lâm Chiếu Đông, Lâm Chiếu Vũ và Lâm Chiếu Trinh chăm chú nhìn vào người đứng phía sau Giang Y Viện, rõ ràng là vẻ kinh ngạc. Dường như không biết phải chào hỏi thế nào với những người đang đứng trong phòng bệnh, Lâm Vô Ý ngồi trên máy bay suốt hơn hai mươi giờ để bay về Hongkong gật đầu với mọi người trong phòng, rồi mới đặt hành lý ở cửa, đi lướt qua mẹ vào phòng bệnh. Lâm Chiếu Đông vỗ vai vợ, Lâm Bàng Lệ Vân tránh sang vị trí bên cạnh giường. Thẩm Tiếu Vi, Lâm Vu Chu và Lâm Vu Chi đang đứng chắn đường đều chủ động tránh ra.
Bước từng bước một, chàng trai mang thân thể mỏi mệt và thương tâm, khi bỏ kính râm xuống liền xuất hiện hai hàng lệ. Cậu vừa đến bên giường, tùy tiện vứt túi xách máy tính trên bờ vai lộ vẻ không còn sức trên mặt đất, rồi mới chậm rãi ngồi xuống ghế. Tiếng khóc cố kìm nén truyền vào tai mỗi người, Giang Y Viện đứng sau con trai, cúi đầu nói với người trên giường bệnh: "Chính Huy, Vô Ý đã về."
Ngón tay Lâm Chính Huy run rẩy mấy cái rất mạnh. Ông chậm rãi quay đầu, cố gắng mở mắt.
"Ba…"
Tiếng khóc mang theo sự hối hận và tự trách phát ra, Lâm Vô Ý bỏ kính râm xuống, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nắm chặt tay ba.
"Ba… Con về rồi… Vô Ý về rồi…"
Lâm Chính Huy mở miệng, khó khăn nói ra hai chữ: "Vô… Ý…"
"Là con, là con, con về rồi. Ba, con về rồi…"
Nước mắt rơi xuống, hàng lông mi dài của Lâm Vô Ý thấm ướt bởi nước mắt. Khuôn mặt vốn trắng nõn giờ có vẻ tái nhợt tiều tụy. Cậu cố gắng nắm chặt bàn tay đầy vết lốm đốm của người già, đằng sau giọng nói từ tính mềm mại là vẻ run rẩy hối hận. Rõ ràng mấy ngày trước ba còn vừa mới vừa cười trong điện thoại với cậu, bây giờ lại yếu ớt nằm trên giường bệnh, Lâm Vô Ý không thể chịu nổi.
"Ba… Con xin lỗi… Con xin lỗi… Con về muộn… Ba… Ba…"
Nước mắt rơi trên đôi môi không hồng nhuận, Lâm Vô Ý không rảnh để quan tâm trong phòng bệnh có rất nhiều người nhà mà cậu không sao quen thuộc được. Cậu khóc ra sự hối hận của mình trước mặt ba, khóc ra nỗi sợ hãi của mình. Cậu muốn dùng đôi tay lạnh như băng đang run rẩy của mình để làm ấm cho bàn tay lạnh như băng hơn so với cậu của ba. Người của Lâm gia kinh ngạc nhìn người xa lạ đột nhiên xuất hiện kia, nhìn chàng trai dường như còn thương tâm hơn so với bất cứ người nào ở đây, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Giang Y Viện cũng khóc. Con trai trở về khiến bà rốt cuộc không thể chống đỡ được nội tâm đầy sợ hãi của mình. Một người đỡ lấy vai Giang Y Viện, nhỏ giọng nói: "Chúng ta ra ngoài thôi. Để cho hai ba con họ nói chuyện với nhau."
Giang Y Viện quay đầu lại, là Lâm Chiếu Trinh.
Trên giường bệnh, hai mắt không nhìn rõ lắm của Lâm Chính Huy vẫn nhìn Lâm Vô Ý, hai mắt Lâm Vô Ý vẫn đẫm lệ nhìn ba. Giang Y Viện rút tay đặt trên vai con trai, ra ngoài cùng Lâm Chiếu Trinh, những người khác cũng rời khỏi phòng bệnh. Mấy người trẻ tuổi rời đi cuối cùng, trước khi đi, họ cùng không hẹn mà đều quay đầu lại.
Cửa phòng bệnh đóng lại, một tay Lâm Vô Ý sờ khuôn mặt của ba, gọi càng lúc càng lớn: "Ba… Ba… Ba…"
Ngoài phòng bệnh, ngoại trừ Giang Y Viện, trong lòng ai cũng có vẻ nghi hoặc sâu sắc. Ai có thể tin được hai cha con trong phòng bệnh kia lại có tình cảm cha con sâu đậm vậy chứ? Mọi người, có phải đã để sót chuyện gì không?
Lâm Chiếu Đông, Lâm Chiếu Vũ và Lâm Chiếu Trinh đều nhìn về phía Giang Y Viện. Giang Y Viện ngồi cạnh hành lý của con trai, cúi đầu không nói gì. Nhưng vẻ thương tâm của bà thì không thể gạt được bất kỳ ai ở đây. Đây không phải là biểu hiện mà một người đàn bà sẽ có đối với "người chồng trước" đã chia tay nhiều năm. Bất quá, không có ai lại hỏi ra điều nghi vấn trong lòng vào thời điểm này, trong trường hợp này. Họ vẫn đứng ngoài cửa chờ hai cha con trong phòng bình tĩnh lại.
Trầm mặc đứng ngoài cửa hơn nửa giờ, trong phòng bệnh không còn âm thanh gì cả. Lâm Chiếu Trinh nhìn hai người anh, tay Lâm Chiếu Đông đặt trên tay nắm cửa, nhẹ nhàng mở ra. Khi cảnh tượng bên trong rơi vào mắt, ông sững sờ đứng đó.
"Anh?"
"Xuỵt~~~"
Làm cho em gái không lên tiếng, Lâm Chiếu Đông nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Lâm Chiếu Trinh nghi hoặc đi phía sau sau khi anh hai bước vào, đến lúc bà nhìn thấy rõ liền mở to mắt.
Tất cả mọi người đứng ở cửa, không biết là có muốn vào hẳn bên trong hay không. Bên giường, Lâm Vô Ý với dáng vẻ thiếu niên gối đầu lên cạnh giường giống như đang ngủ, một giọt lệ tràn qua khóe mắt cậu, lướt qua chóp mũi, để lại một dòng nước rồi biến mất trên giường. Tay Lâm Chính Huy đặt trên đầu Lâm Vô Ý, mắt nhắm lại, có lẽ cũng đang ngủ. Lại một dòng nước chảy xuống, Lâm Vô Ý không có động tĩnh. Bên dưới mắt là quầng thâm nói cho mọi người biết cậu mệt mỏi thế nào.
Dường như trên suốt hành trình dài từ Provence về Hongkong, căn bản cậu chưa hề nghỉ ngơi. Giờ phút này, ở bên cạnh ba, cậu mới thấy mệt, cũng an tâm ngủ mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!