Chương 9: Thật tội nghiệp, thật thê thảm

Ngày nào đó một năm về trước, khí trời nóng bức, vạn dặm không một bóng mây.

Ở một vùng ngoại ô thuộc thành phố Tuyên Dương đã được quy hoạch thành khu thương mại, trên một mảnh đất lớn đang chuẩn bị thi công, nhưng lại không dễ xây dựng.

Buổi trưa, một nhóm công nhân đang ngồi xổm trên công trường ăn phần cơm hộp của mình, mồ hôi nhễ nhại trên mặt họ, nhỏ giọt vào bữa ăn mà chẳng ai để ý.

Lão chủ thầu ăn sớm hơn họ nửa tiếng, vừa hút thuốc vừa nheo mắt lại vì tia nắng gay gắt, nhác thấy đằng xa có một chiếc xe đang chạy về hướng này, hắn gẩy tàn thuốc, mắng: "Sao cô ta lại chạy đến đây?"

Đám người lần lượt ngẩng đầu lên.

Chiếc xe không hề tương xứng với môi trường xung quanh dừng lại cách đó không xa, lát sau, từ trên xe bước xuống một cô gái trẻ xinh đẹp.

Ăn mặc giản dị, trên lưng đeo một túi dụng cụ.

Nếu là bình thường, những người này sẽ ngắm nhìn mỹ nhân lâu hơn một chút, nhưng người vừa tới tuy rằng xinh đẹp, cũng không phải là người bọn họ có thể trêu chọc.

Nghe nói cô gái này là một kiến trúc sư tầm cỡ, công trình mà bọn họ đang làm đây cũng có sự tham gia của cô ấy, vì thế nên thỉnh thoảng cô ấy sẽ đến khảo sát thực địa.

"Lão Lý, cơm nước xong rồi sao?" Lê Nguyệt Uẩn ngoài cười nhưng trong không cười liếc mắt nhìn lão chủ thầu.

Lão Lý phủi mông đứng lên, miệng đầy mùi thuốc lá, "Đúng vậy, tôi biết thế nào kiến trúc sư Lê cũng sẽ đến đây, có muốn ăn chút gì không, nhưng chỉ sợ cô chê bai thức ăn ở chỗ bọn tôi thôi."

Sau khi Lê Nguyệt Uẩn cùng hắn cãi nhau hai lần, hắn liền tỏ rõ thái độ khó chịu với người phụ nữ trẻ này. Rõ ràng việc trên công trường không cần chị trông coi, thế nhưng thỉnh thoảng chị sẽ đến kiểm tra khiến hắn kinh hồn táng đảm.

"Ông cứ từ từ ăn, tôi đi xem xét xung quanh một chút." Lê Nguyệt Uẩn nói xong, lão Lý cũng đi theo, hắn lo lắng người phụ nữ này tìm được chỗ sơ suất nào đó.

Lê Nguyệt Uẩn không từ chối, đi tới kho vật liệu chất thành đống kiểm tra, cân khối lượng gạch, lại nhìn bề mặt của thanh thép, lấy ra một cây thước cặp từ túi công cụ, đo đường kính, 10mm, rõ ràng là sản phẩm từ một xưởng sản xuất nhỏ.

Chị ngừng lại, ung dung nhìn về phía lão Lý: "Tôi nhớ đơn hàng này là thép loại 1, ông gọi người phụ trách đến đây."

Lão Lý cười cười, nói: "Đâu cần phiền phức như vậy, Trương tổng vừa đi công tác, chuyện này tôi cũng có thể xử lý, chắc là người mua hàng nhầm lẫn. Để tôi lấy cho cô xem hoá đơn, trên đó rõ ràng giấy trắng mực đen ghi là thép loại 1."

Ánh mắt Lê Nguyệt Uẩn lạnh xuống, "Ông có biết dự án này lớn thế nào không? Lỡ như xảy ra chuyện, ông có chịu trách nhiệm nổi không?"

Nụ cười trên mặt lão Lý cũng dần biến mất: "Vâng vâng, nhất định tôi sẽ điều tra rõ việc này."

"Tôi thấy những công nhân kia cũng rất vất vả, tăng thêm chút tiền lương, sắp xếp lắp thêm camera đi, tránh cho một ngày nào đó người thì không thấy, nguyên vật liệu thì hao hụt, đến cuối cùng cũng chỉ có ông lãnh hết hậu quả mà thôi." Lê Nguyệt Uẩn nói.

"Đúng vậy, cứ làm theo lời cô." Lão Lý gật đầu liên tục, sau đó nịnh hót liếc chị một cái, "Vậy chuyện hôm nay..."

Loại chuyện này không thể hạn chế tuyệt đối được, chỉ có thể giảm thiểu tổn thất đến mức thấp nhất. Lần này lão Lý bị bắt quả tang tại trận, hẳn đã có một bài học nhớ đời.

Lê Nguyệt Uẩn nói: "Nếu tôi còn thấy những vấn đề kiểu này một lần nữa, tôi sẽ trực tiếp liên hệ với quản lý của ông."

"Không thành vấn đề, tuyệt đối sẽ không có chuyện thế này xảy ra nữa! Nhất định tôi sẽ trông chừng bọn họ cẩn thận."

Lê Nguyệt Uẩn xong việc mới lái xe quay lại thành phố. Thời điểm dừng chờ đèn đỏ, chị vô thức nhìn vào kính chiếu hậu, thấy mặt mình lấm lem bụi đất, mà nước dự phòng trong xe đã cạn.

Chị dừng xe ven đường, xuống xe mua nước, đi một đoạn mới tìm được cửa hàng tiện lợi. Phía trước vừa khai trương một cửa hàng nội thất, tiếng nhạc được bật đến mức lớn nhất, mấy lẵng hoa được đặt thành hai hàng trước cửa.

Ngoài ra còn có người mặc trang phục gấu trúc đứng ở cửa phát tờ rơi.

Ngay bên cạnh chính là cửa hàng tiện lợi, chị đang định đi sang đó, đột nhiên từ đâu xông ra một con ma men, dừng lại trước mặt gấu trúc, đặt mông ngồi xuống đất, ôm chặt chân gấu trúc không buông.

Gấu trúc lui về sau hai bước, vì trọng tâm không vững nên ngã về phía sau, tờ rơi trong tay rơi tung tóe trên đất, phần thân trên cắm xuống dưới, hai chân chỏng vó lên trời.

"Ây da."

Lê Nguyệt Uẩn nghe thấy một âm thanh nặng nề vang lên, vội chạy tới đỡ gấu trúc dậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!