Tết năm nay vô cùng sôi động.
Những năm trước nhà họ Lê luôn giống như nước sôi để nguội, nhưng năm nay thì khác, có người nhà họ Vu gia nhập, chẳng khác nào lẩu cay.
Trong nhà ồn ào đến gà bay chó sủa, tiếng cười truyền xa tận mấy mét.
Lê Nguyên Dã vừa lặng lẽ thở dài, vừa lấy trộm một lá bài, sau khi bị Vu Thiên Tung phát hiện, lập tức lại bùng phát một trận chí choé.
Vu Tư Linh say rượu bắt đầu điên cuồng, lát sau lại bò dưới đất: "Bò ụm bò, em giỏi nhất là bò."
Một hồi lại bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng: "Chủ nhân, em muốn chủ nhân ~~~"
Lê Nguyệt Uẩn vội vàng đưa cô về phòng phóng túng.
Lê Nguyên Dã & Trương Tình Không: ...
Bọn ta liều mạng giúp con che chắn, con lại tự mình c ởi sạch sẽ?
Vài ngày sau, Vu Tư Linh thu dọn hành lý, tạm biệt gia đình, lên máy bay đến đoàn làm phim.
Đồng hành còn có Lê Nguyệt Uẩn, vì Vu Tư Linh chưa tìm được công ty quản lý phù hợp, đồ đạc mang theo lại không ít, chị cũng không yên tâm để cô một thân một mình vào đoàn.
Sau khi hai người đến sân bay bên kia, liền có xe của nhà sản xuất đưa Vu Tư Linh đến khách sạn. Nhà sản xuất nói rất nhiều, kể về phong thổ vùng này, sau đó lại đến chuyện đoàn phim, ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc nhìn Lê Nguyệt Uẩn qua kính chiếu hậu.
Sau khi đến khách sạn, Lê Nguyệt Uẩn sắp xếp hành lý, nhà sản xuất kéo Vu Tư Linh sang một bên, nói nhỏ: "Hẳn là cô lần đầu đóng phim phải không? Cô gái kia là trợ lý của cô sao? Quá xinh đẹp, cô phải thận trọng một chút, cẩn thận sau này bị đoạt mất vinh quang."
Vu Tư Linh biết ông ấy có ý tốt, cười nói: "Vâng, nhưng chị ấy không phải là trợ lý mà là bạn gái của tôi."
Nhà sản xuất: "À cái này... ..." Như vậy không phải càng đáng sợ sao!
Không đúng, nữ chính của bộ phim này đã kết hôn với bạn gái, còn nữ thứ hai hiện tại lại... Đoàn phim có độc.
Sau khi Vu Tư Linh nhận phòng, trước tiên thu dọn đồ đạc trong phòng trước, nhân lúc rảnh rỗi liền đưa Lê Nguyệt Uẩn xuống nhà hàng trong khách sạn ăn cơm.
Trước đây, Lê Nguyệt Uẩn chưa bao giờ tiếp xúc với người trong giới nghệ sĩ, chỉ cảm thấy mọi người làm công việc khác nhau mà thôi, không phân biệt cao thấp sang hèn, cũng hoàn toàn không tò mò những người trong giới giải trí sẽ như thế nào.
Vu Tư Linh biết tính cách của chị nên cũng không cố ý đưa chị đi giới thiệu với mọi người.
Sau khi hai người ăn một bữa cơm đầy thoả mãn liền đi dạo một vòng xung quanh, mua vài món đồ rồi mới trở về khách sạn.
Trên hành lang, một phụ nữ cao gầy từ phía đối diện đi tới, cúi đầu nhìn di động, mái tóc dài xoăn nhẹ được vén sang một bên, lộ ra chiếc cằm sắc sảo, gương mặt trang điểm tinh tế, cũng không biết nhìn thấy gì mà khoé môi cong lên — như một dải lụa xinh đẹp.
Lê Nguyệt Uẩn cảm thấy hơi quen mắt, đến khi đối phương mỉm cười ngẩng đầu lên, chị mới nhớ ra mình đã gặp cô ấy ở đâu.
Là ở hội trường danh dự trong trường Vu Tư Linh, khi nhìn thấy tấm ảnh của người phụ nữ này, Vu Tư Linh liền khen không ngớt.
Chị quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy hai mắt Vu Tư Linh bừng sáng, muốn tiến lên chào hỏi nhưng lại sợ quấy rầy, thế nên cứ đứng ngẩn ngơ bất động tại chỗ.
Người phụ nữ nọ cũng nhìn thấy hai người, bước chân hơi khựng lại, cẩn thận nhìn kĩ Vu Tư Linh, hỏi: "Em là Vu Tư Linh đóng vai em gái của tôi phải không?"
Vu Tư Linh thụ sủng nhược kinh: "Cô Quý*, chị biết em sao?"
(*Những nhân vật có tiếng tăm, đức cao vọng trọng hay tiền bối trong nghề đều được gọi là "lão sư" nghĩa là thầy/cô nên mới có cách xưng hô như ở trên.)
"Tôi nhìn thấy trong danh sách diễn viên của đạo diễn." Quý Phùng Tuyết khẽ mỉm cười, "Tôi có chút việc, chúng ta nói chuyện trong tiệc khai máy ngày mai sau nhé."
"Dạ được dạ được!" Vu Tư Linh gật đầu như đảo tỏi.
Đối phương lướt qua họ đi đến trước cửa thang máy. Một lúc sau, cô ấy hét lên một tiếng, ngã xuống đất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!