Chương 54: Chị phải vui vẻ lên nha

Người nhà Lê gia ở lại đến tận bữa tối, hết lời khen ngợi đối với những món ăn trên bàn.

Nhìn không ra, đầu bếp này cũng có chút tài năng.

Lê Nguyên Dã chuẩn bị đưa mọi người về nhà, phát hiện Lê Nguyệt Uẩn không theo kịp, mọi người quay đầu nhìn lại, thấy Vu Tư Linh giống như gấu Koala, treo trên người Lê Nguyệt Uẩn không cho chị đi.

Lê Nguyên Dã: "..."

Trương Tình Không cười nói: "Đôi bạn trẻ thật mặn nồng, Nguyệt Uẩn, con có muốn về không?"

Lê Nguyệt Uẩn đương nhiên không muốn trở về, chị tỏ vẻ đáng thương nhìn Vu Thiên Tung: "Bác Vu..."

Vu Tư Linh cũng ngoan hiền đến vô cực: "Ba ba... daddy... "

Vu Thiên Tung nhìn thấy cả cơ thể lẫn trái tim của con gái mình giống như dán cả lên người Lê Nguyệt Uẩn, thầm mắng "đồ không có tiền đồ".

Ông ta phất tay: "Ba cũng lười quản mấy đứa."

Vu Tư Linh "A" một tiếng, vui vẻ ôm Lê Nguyệt Uẩn, nói với Lê Nguyên Dã: "Hẹn gặp lại hai bác, hôm nào con sẽ đến nhà cầu hôn!"

Lê Nguyên Dã: "?" Chú ý thân phận của con đi.

Lê Nguyệt Uẩn chỉ cười không nói.

Đến tối, Lê Nguyệt Uẩn ngồi trong phòng khách trò chuyện cùng Vu Thiên Tung, Vu Tư Linh thúc giục chị đi ngủ sớm, nắm tay chuẩn bị dẫn chị lên lầu.

Vu Thiên Tung sâu xa nói: "Chị Vương, dọn dẹp phòng cho khách."

Vu Tư Linh ngạc nhiên hỏi: "Sao dì Vương lại muốn ở phòng cho khách?"

"Là Lê tiểu thư muốn ở, đúng không?" Vu Thiên Tung nhìn về phía Lê Nguyệt Uẩn.

Lê Nguyệt Uẩn nói: "Dạ? Con muốn ở cùng Linh Linh mà."

Vu Thiên Tung: "..."

Một chút mặt mũi cũng không cho! Ý ở ngoài lời của ta con nghe không hiểu sao! Con cố ý đúng không?

Vu Tư Linh hì hì cười, kéo Lê Nguyệt Uẩn chạy về phòng.

Vu Thiên Tung lẻ loi hiu quạnh, ôm Tiểu Ái cam chịu: "Con gái không yêu ta."

"Còn có tôi nè." Lão Trương đứng bên cạnh, thâm tình nhìn ông ta.

Vu Thiên Tung hoảng hốt bần thần, biết lão Trương là kẻ nam nữ ăn thông, bản thân mình không chỉ có gia sản kếch sù mà còn có thêm mấy chục phần tư sắc, so sánh với những người ở độ tuổi này cũng có thể xem như Dương Quá giữa nhân gian, sẽ làm người khác nhớ thương suốt đời.

Ông ta cảnh giác nhìn lão Trương: "Ông thì sao?"

"Còn có tôi nè, tôi cũng không yêu ông." Lão Trương chậm rãi nói, khẽ mỉm cười, khi Vu Thiên Tung vừa thả chó liền lấy ra một thanh hoàng gia sát kê đao*, Tiểu Ái sợ đến mức phe phẩy mông lùi về sau.

(*dao giết gà quý tộc.)

"Độc ác!" Vu Thiên Tung phỉ nhổ ông ta.

Lão Trương tất nhiên không chịu thua: "Hắc hắc, phì."

"Phì phì!"

Lê Nguyệt Uẩn vừa mở cửa ra liền nhìn thấy hai người nước miếng đại chiến, lập tức đóng cửa lại, nói: "Chắc chị không cần đi uống nước nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!