Chương 52: Hai họ gặp mặt

Tối hôm đó, Lê Nguyệt Uẩn xong việc không nhìn thấy Vu Tư Linh đâu, tìm khắp nơi cũng không thấy người, liền hỏi Tư Vũ Đồng: "Thấy Linh Linh không?"

"Không phải cô ấy về rồi sao?" Tư Vũ Đồng ngạc nhiên hỏi: "Cô ấy không nói với chị à?"

"Về lúc nào?" Lê Nguyệt Uẩn hỏi.

Tư Vũ Đồng trả lời: "Vừa dùng xong trà chiều là cô ấy nói cha cô ấy muốn đi xem mắt, phải về nhà hỗ trợ."

Lê Nguyệt Uẩn: "..."

Không biết nghĩ tới chuyện gì, Lê Nguyệt Uẩn chợt nở nụ cười đầy ý vị.

Cái cớ xiêu vẹo gì thế này!

Vu Tư Linh vừa bước vào cửa liền chỉ đạo: "Dì Vương, chú Trương, bác Lý, mau mau mau, mau giúp con dọn dẹp nhà cửa đi!"

"Chuyện gì, chuyện gì mà gấp gáp như vậy?" Dì Vương đang đánh Thái Cực, "Gặp chuyện không hoảng chính là tôn chỉ phục vụ của bọn tôi."

"Bạn gái con sắp đến nhà rồi." Vu Tư Linh vừa trả lời vừa chạy lên lầu.

"Đừng hoảng, đừng hoảng... Cái gì? Quát đờ hợi? Bạn gái sắp tới!?" Dì Vương chấn động, thu hồi quyền cước lập tức đuổi theo, "Bạn gái con có đẹp không?"

"Đẹp muốn chết!" Vu Tư Linh vọt vào phòng để quần áo, "Không phải dì đã gặp rồi sao?"

"Dì nào có."Dì Vương nhặt chiếc vớ rơi trên đất, "Nghe nói là người có tiền."

"Ở tiệm net lần trước, cô gái đi cùng con chính là người yêu của con đó." Vu Tư Linh nhanh tay nhặt quần áo rơi trên đất, bắt đầu gấp.

"Để dì làm cho, con không biết đâu." Dì Vương thong dong đẩy cô sang một bên, sau đó vô cùng ngạc nhiên hỏi: "Người đẹp trong tiệm net đó sao?!"

"Đúng rồi." Vu Tư Linh lại nhặt quần áo nằm ở một góc khác, đặt trước mặt bà ấy, chống hai tay lên mặt bàn, "Chính là chị ấy."

"Chết cmn tiệt vời." Dì Vương hết hồn, vô tình vận công xé xác chiếc áo sơ mi trên tay thành hai mảnh, "Dì không chỉ làm lơ cô ấy, mà hình hình như còn hung dữ với cô ấy nữa!"

"Không sao, chị ấy rất rộng lượng, sẽ không tức giận đâu." Vu Tư Linh cười ha ha rồi chợt tung ra vẻ mặt đáng sợ, "Nhưng con sẽ tức giận, tại sao dì dám cho chị ấy ăn bơ sống, lại còn hung dữ với chị ấy, hửm?"

Dì Vương run rẩy gấp quần áo, đánh trống lảng: "Con xem con kìa, suốt ngày mua quần áo rách nát thế này."

Vu Tư Linh: "..."

Rốt cuộc thì ai đứng trước mặt con ngang nhiên xé rách quần áo yêu thương của con! Dì xé quần áo con, chê bạn gái con, con và dì không đội trời chung!

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hô "một hai một".

Vu Tư Linh vội vàng đi ra hành lang nhìn xuống, liền thấy chú Trương và mấy người khác đang khiêng một chậu hoa lớn, cô ngạc nhiên hỏi: "Mọi người đang dọn gì vậy?"

Chú Trương ngẩng đầu, cười ha hả: "Tặng hoa cho các con, đặt trong nhà rất đẹp."

"Hoa gì vậy?" Vu Tư Linh nheo mắt lại nhìn cho kĩ.

Chú Trương và mấy người khác đang đứng trong phòng khách, ông ấy cất cao giọng trả lời: "Hoa bách hợp quê chú đang nở, cố ý đem tới tặng con đó."

Vu Tư Linh: "..." Xin chân thành cảm ơn!

Toàn bộ người trong nhà đều được trưng dụng. Đến tối, Vu Thiên Tung trở về thấy mọi người đều đang bận rộn, ngạc nhiên hỏi: "Mọi người chuẩn bị ăn tết sao?"

Vu Tư Linh đội mũ, đeo tạp dề, múa may cây lau nhà bước ra khỏi phòng: "Ba."

"Bé cưng, con về rồi! Ba nhớ con muốn chết!" Vu Thiên Tung chạy chân sáo lên lầu, bé Corgi chạy theo phía sau, cái mông dẩu qua dẩu lại, nửa ngày bò không được mấy bậc thang, cổ họng phát ra tiếng ư ử.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!