Khi Vu Tư Linh vừa nhận được thông báo của đoàn phim, đầu óc đột nhiên trống rỗng, sau đó ầm ầm vang lên tiếng pháo, nổ đì đùng khiến lòng cô rộn rã như mùa xuân đã về.
Vì vậy cô vội vàng đem toàn bộ tài sản hiện có ra tính toán, cộng thêm tiền thù lao đóng phim lần này cũng quá đủ để mua một căn biệt thự nhỏ.
Cô vội vàng đi tìm Lê Nguyệt Uẩn, bước đi đầy khí thế và tự tin, leo đến tận tầng năm cũng không hề thở dốc.
Thực tế là sau khi thân phận của cả hai bị phơi bày, cô vẫn luôn có chút tự ti. Rất khó tưởng tượng người như cô sẽ có mặc cảm tự ti, thế nhưng đó là sự thật.
Đặc biệt là sau khi biết Lê Nguyệt Uẩn là một kiến trúc sư xuất chúng với năng lực vượt trội, cô liền cảm thấy mình thấp kém, dù sao thì cô vẫn còn là sinh viên, cũng chẳng có công việc nghiêm túc nào trước đây, tất cả tiền bạc đều do gia đình chu cấp. Tuy rằng cầm rất nhiều tiền đi đầu tư và cũng kiếm lời không ít, nhưng so với tiền tiêu vặt Vu Thiên Tung cho cô thì vẫn còn kém xa.
Cô cảm thấy bản thân thật vô dụng.
Nếu là trước đây, ở thời điểm còn tưởng rằng Lê Nguyệt Uẩn chỉ là phụ hồ, ngược lại cô chẳng chút sợ hãi. Bởi vì cô biết, nhất định mình có thể kiếm được thật nhiều tiền để nuôi Lê Nguyệt Uẩn.
Nhưng tình hình hiện tại hoàn toàn trái ngược, thấy thế nào cũng giống như mình bị nuôi nha!
Ra ngoài chơi là Lê Nguyệt Uẩn trả tiền, xe là Lê Nguyệt Uẩn lái, bây giờ đến nơi ở cũng muốn chuyển về nhà Lê Nguyệt Uẩn luôn!
Mị còn trẻ, lòng tự trọng của mị lớn lắm!
Vì vậy, khi Lê Nguyệt Uẩn chính thức đưa ra đề nghị dọn nhà, cô lập tức lảng tránh vấn đề này. Cô cũng muốn Lê Nguyệt Uẩn dọn đến nhà của mình, như vậy thì cô mới có động lực làm việc chăm chỉ để kiếm tiền lo cho gia đình.
Khi Lê Nguyệt Uẩn nắm tay cô, nói rằng nhận đơn hàng này của cô, Vu Tư Linh bỗng nhiên nở nụ cười.
Lê Nguyệt Uẩn đều hiểu cả, hiểu cho lòng tự trọng nho nhỏ của cô!
Ôi, ở đâu ra chị vợ tốt đẹp như thần tiên thế này!
"A Lê, chị thật là tốt." Vu Tư Linh cảm động không thôi, chống hai tay lên bàn, nhất định phải nhoài người qua hôn chị.
Lê Nguyệt Uẩn ra hiệu bên cạnh vẫn còn một chú cẩu độc thân từng ngày ăn cẩu lương hoàng gia mà sống.
Vu Tư Linh không nhìn thấy gì cả, trong mắt chỉ có một mình chị thôi, ôm lấy mặt chị mà hôn rối rít.
Tư Vũ Đồng: "..." Cẩu độc thân không có nhân quyền sao?! Sao các người cứ khi dễ người ta hoài vậy?! Hức hức!
Tư Vũ Đồng không nhìn nổi nữa, giẫm mạnh chân bước ra ngoài, khi đóng cửa mới nhận ra dường như cả hai người kia đều không nghe thấy, thở phì phì đóng cửa lại. Cô trở lại bàn làm việc liền lấy di động ra chơi, đúng lúc nhìn thấy bí quyết làm giàu mới của Sở Vũ Huân, không nhịn được gửi cho cô ấy một tin nhắn.
[ Tư Vũ Đồng ]: Bé mập khóc ròng. jpeg
[ Sở Vũ Huân ]: Người chị em, chị sao vậy? Có phải người nhà chị lại ép chị không?
[ Tư Vũ Đồng ]: Ép tôi chuyện gì?
[ Sở Vũ Huân ]: Ép chị về nhà, theo như kịch bản phim truyền hình thường thấy đó, nếu bây giờ chị không cố gắng làm việc thì phải về nhà kế thừa gia sản hàng chục triệu.
[ Tư Vũ Đồng ]: Đứa bé đáng thương, cô còn chưa biết chuyện gì phải không?
[ Sở Vũ Huân ]: ???
Nhất thời Tư Vũ Đồng không thể nói rõ qua điện thoại, trực tiếp gọi điện thoại cho cô ấy, thẳng thắn nói: "Cô biết không? Sư nương của tôi cũng chính là Vu Tư Linh, người chị em tốt của cô, cô ấy là phú nhị đại."
Sở Vũ Huân im lặng hồi lâu mới ngây thơ như nai tơ trả lời: "Tôi biết mà, nhà cậu ấy có tiền lắm, cha cậu ấy là doanh nhân địa ốc giàu nhất ở cái đất Tuyên Dương này, tiền tiêu vặt một ngày của cậu ấy bằng một năm tiền mồ hôi nước mắt của tôi."
"..." Tư Vũ Đồng tức giận.
Vì sao vậy? Vì sao mà cả hành tinh đều biết Vu Tư Linh là phú bà! Chỉ riêng cô bé đáng yêu nhất thế giới này lại không biết!
Mình bị nhắm làm mục tiêu sao! Mình bị cả thế giới dối lừa sao!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!