Sau khi cúp điện thoại, Lê Nguyệt Uẩn phát ra một tiếng thở dài kiểu sống sót sau thảm hoạ.
Chị thu dọn bàn làm việc, đột nhiên có một cô gái từ bên ngoài xông vào: "Sư phụ! Kiến trúc sư Lý lại cãi nhau với Bên A*, gọi điện thoại nói chị qua đó giải quyết."
(*Bên A trong hợp đồng.)
"Lần này lại vì cái gì vậy?" Lê Nguyệt Uẩn mặc dù miệng đang hỏi nhưng tay đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, như thể chị đã quá quen với tình trạng này.
"Bên A yêu cầu phải lắp đặt thêm mái hiên che mưa ở cửa trung tâm mua sắm, còn phải dùng thiết kế dạng váy xoè, lại chọn lựa vật liệu nhìn thì đẹp mà không có tính thực tế chút nào. Kiến trúc sư Lý đang làm rùm beng với bọn họ, lúc này bên kia đã bắt đầu công kích bản vẽ của kiến trúc sư Lý." Đệ tử Tư Vũ Đồng nói thật nhanh, cầm lấy đồ của chị, nhanh chân bước theo.
Vừa ngồi lên xe, Lê Nguyệt Uẩn liền hỏi: "Có bản sao bản vẽ của kiến trúc sư Lý không?"
"Có, chị ấy vừa fax đến công ty, đang để trong túi xách của em, chị cầm xem thử." Tư Vũ Đồng nói rất nhanh, sau đó liếc mắt nhìn chị, thấy chị lấy bản vẽ ra, trầm mặc nghiên cứu, không nhịn được hỏi một câu: "Thế nào ạ?"
Lê Nguyệt Uẩn nhìn một lúc mới khẽ nhếch khoé môi: "Có tiến bộ."
"Em đang hỏi sư phụ định làm thế nào mà?"
"Bản vẽ không thành vấn đề."
Vậy đó chính là vấn đề của Bên A, Tư Vũ Đồng nghĩ thầm, mỗi lần gặp phải những chuyện thế này, cô đều đặc biệt ngưỡng mộ sư phụ của mình.
Sau khi tốt nghiệp ngành Kiến trúc cô liền dấn thân vào nghề này, cầm trên tay tấm bằng xịn sò, cô xin vào thực tập tại Viện thiết kế Vô giới, một trong mười Viện thiết kế hàng đầu Trung Quốc.
Trẻ trung, năng động, cô được giao cho một kiến trúc sư chỉ lớn hơn cô vài tuổi dẫn dắt. Thuở ban đầu, nghe theo lời đồn nhảm trong công ty, nói vị này là con gái lớn của Viện trưởng, là nhân viên hàng không* kỳ cựu đột nhiên nhảy vào công ty làm Tổng giám đốc, hơn nữa, vị Trưởng công chúa này lại vô cùng xinh đẹp, khiến trong lòng cô rất không tin phục.
(*Trong nguyên tác dùng từ "Nhảy dù" nghĩa là một kẻ ất ơ ở đâu đó nhảy vô làm giám đốc, ở đây mình chuyển thành "Hàng không = Ăn hàng + Ở không" cũng mang ý nghĩa tương tự nhưng phù hợp với cách nói của người Việt hơn.)
Những ngày sau đó cô đã bị Trưởng công chúa tát vỡ mặt, tác phong làm việc như sấm rền gió cuốn, một ngày 24 giờ chỉ hận không thể biến thành 48 giờ, lại còn đem bản vẽ của cô nhục mạ thành đống phân chó.
Cô vô cùng tức giận bất bình, lập tức lên trang web công ty kiểm tra sơ yếu lý lịch của Trưởng công chúa, quỳ ngay tại chỗ.
Lê Nguyệt Uẩn, nữ, 31 tuổi, tốt nghiệp thạc sĩ khoa Kiến trúc từ MIT* tại Mỹ, có nhiều kinh nghiệm thực tiễn trong thời gian còn học ở trường, bao gồm cả những thiết kế mang tính bước ngoặt trong khu vực CBD** ở một quốc gia nào đó đang bùng nổ trên mạng trong những năm gần đây, thu hút rất nhiều người đến tham quan và check
-in.
(*MIT: Viện Công nghệ Massachusetts (Massachusetts Institute of Technology) là một trong những trường Đại học tốt nhất thế giới.)
(**CBD (Central business district) là trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố.)
Năm 28 tuổi là thời điểm Lê Nguyệt Uẩn tốt nghiệp, chị từ chối lời mời từ giảng viên của mình, chọn lựa trở về quê nhà để cống hiến hết mình cho sự nghiệp kiến thiết đất nước. Sau khi trở về, chị phớt lờ mọi tranh luận, trực tiếp ngồi lên chiếc ghế Tổng giám đốc, dần dần dùng thực lực của mình để thuyết phục nhân viên.
Tư Vũ Đồng cũng dần buông bỏ sự kiêu ngạo của mình, toàn tâm toàn ý đi theo sư phụ.
Xe dừng lại ở một toà nhà văn phòng, Lê Nguyệt Uẩn sải bước tới phòng họp, bên trong đang vô cùng ồn ào, không thể nghe rõ là tiếng của ai, trong gạt tàn đặt trên bàn chất đầy đầu lọc thuốc lá.
Lê Nguyệt Uẩn bước tới bên cạnh kiến trúc sư Lý, vỗ nhẹ lên lưng xoa dịu cô ấy. Kiến trúc sư Lý đang nổi điên nhìn thấy chị tới, lúc này mới nguôi giận một chút, nhường chỗ cho chị.
"Cuối cùng cũng gặp được cô." Sắc mặt Vương tổng của bên A dễ nhìn hơn một chút, "Tại sao cô không phải là người phụ trách dự án này chứ, người cô sắp xếp hoàn toàn không hiểu được yêu cầu của tôi, có thể loại nói chuyện với khách hàng như vậy sao?"
Lê Nguyệt Uẩn ngồi xuống, mỉm cười, "Vương tổng, trước đây chúng ta đã từng hợp tác với nhau, tôi nhất định sẽ không sắp xếp người bừa bãi. Kiến trúc sư Lý là nhà thiết kế có tiếng trong Viện chúng tôi, mặc dù tính tình hơi nóng nảy một chút, nhưng không phải đều là vì suy tính cho sự an toàn của trung tâm thương mại của ngài hay sao?"
Vương tổng châm thuốc, "Tôi có một cậu em họ đang học ở Trường kiến trúc Tuyên Dương, tôi đã hỏi cậu ta, cậu ta cảm thấy không có vấn đề nên tôi mới đề nghị như vậy. Mà cũng chỉ mới đề nghị thôi, kiến trúc sư Lý đã chửi trên đầu trên cổ tôi."
Kiến trúc sư Lý há miệng định phản bác nhưng lại bị ánh mắt của Lê Nguyệt Uẩn cản lại.
"Đề nghị của Vương tổng không phải là không thể, nhưng cứ năm ba ngày ngài lại đưa ra hơn chục cái đề nghị, thế này cũng quá làm khó bọn tôi. Nếu ngài cảm thấy sinh viên kiến trúc ở Tuyên Dương đáng tin cậy hơn thì tôi cũng có thể đề xuất cho ngài vài người." Lê Nguyệt Uẩn chỉ chỉ Tư Vũ Đồng, "Đây là đệ tử của tôi, cùng học một trường với em họ ngài, cũng mới tốt nghiệp được mấy năm thôi, nếu không ngại thì tôi sẽ để cô ấy giúp tính toán hệ số an toàn cho mái hiên của ngài.
Vương tổng bán tín bán nghi mà liếc mắt nhìn Tư Vũ Đồng: "Đúng là cô tốt nghiệp từ Tuyên Dương?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!