*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Má Lý bị đưa vào bệnh viện.
Vu Tư Linh hốt hoảng, thuận miệng hỏi nữ nhân viên bên cạnh: "Chuyện tình giữa Lê Nguyệt Uẩn và cô lao công mà các cô nói, có thể kể cặn kẽ chi tiết với tôi được không?"
Nữ nhân viên nhìn cô một cái, thở một hơi dài.
Tuy rằng thiên kim Vu gia này xinh đẹp động lòng người, nhưng mà, má Lý đã làm bạn với họ từ lâu, dọn rác cho bọn họ từ thuở ấy xa xưa, nghiễm nhiên đã trở thành người nhà chân chính.
Thử hỏi vào lúc thế này, có thể vứt bỏ người nhà mà quay đầu gia nhập vào hàng ngũ của phú nhị đại độc ác hay không?!
Không, cô không phải loại người như vậy! Cô trưởng thành dưới lá cờ đỏ năm sao, học được những phẩm đức đạo đức tốt đẹp, tuyệt đối sẽ không thông đồng làm bậy!
"Xin lỗi, việc này tôi không thể nói với ——"
Một đồng nghiệp bên cạnh đột nhiên chen miệng: "Để mị nói cho mà nghe!"
Nữ nhân viên: "???"
Nữ nhân viên lập tức nói: "Việc này ngoài tôi ra không có ai có thể nói với cô đâu!"
Mấy người kia tranh nhau cướp lời, cuối cùng Vu Tư Linh cũng nghe hiểu đoạn lịch sử yêu hận tình thù này.
Sau khi Lê Nguyệt Uẩn xong việc, dạo hết một vòng công ty mới tìm được Vu Tư Linh ở phòng giải khát, chị bước đến nắm tay cô: "Tối nay em muốn ăn gì?"
Vu Tư Linh giật tay lại, hừ một tiếng, ngẩng cao đầu sải bước vào thang máy.
Lê Nguyệt Uẩn: "?"
"Các cô nói gì với em ấy vậy?" Lê Nguyệt Uẩn quay đầu lại hỏi đám nhân viên.
Đám nhân viên nhìn chị như thể nhìn một kẻ cặn bã tột cùng, một người lên tiếng nhắc nhở: "Vu tiểu thư đã vào thang máy rồi."
Lê Nguyệt Uẩn vội vàng đuổi theo, nhưng cửa thang máy đã đóng lại trước đó.
Trong khoảnh khắc sau cùng nhìn thấy Vu Tư Linh, trên mặt không có cảm xúc, trong mắt không có tình cảm!
Choáng!
Đã xảy ra chuyện gì!
Tư Vũ Đồng đứng trong thang máy, vô cùng thận trọng liếc mắt nhìn Vu Tư Linh đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Sư nương, có phải cô đã biết chuyện giữa Lê tổng và má Lý không?"
Vu Tư Linh nặng nề gật đầu: "Em không ngờ, thế mà chị ấy dám thừa nhận chị ấy thích cô lao công ngay trước mặt ba mình."
"Aizzz, bọn tôi cũng không ngờ." Lương tâm Tư Vũ Đồng đang đấu tranh dữ dội, chính nghĩa và tiền đồ không ngừng nắm tóc nhau kéo cà bặt cà bặt, nhưng rốt cuộc vẫn phải khuất phục trước thế lực tà ác, nói giúp sư phụ: "Sư nương đừng quá tức giận, tuy rằng đời sống cá nhân của chị ấy hỗn loạn, còn không tha cả cô lao công, nhưng chị ấy là một cô gái tốt."
Vu Tư Linh: "..."
Không gian chật hẹp bỗng trở nên yên tĩnh lạ lùng.
Người phụ nữ đứng bên cạnh hỏi: "Lê tổng nào vậy? Là Lê tổng ở lầu dưới chúng ta sao?"
Một người khác truy vấn: "Đang hẹn hò với dì lao công?"
Tư Vũ Đồng: "..."
Cửa thang máy vừa mở ra, Vu Tư Linh và Tư Vũ Đồng liền chạy nhanh ra ngoài. Sau khi chào tạm biệt nhau, Vu Tư Linh lập tức đi đến bãi đỗ xe, Tư Vũ Đồng vác tấm thân nhọc nhằn chen lên xe buýt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!