Nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Lê Nguyệt Uẩn, Lê Thâm Tinh theo bản năng rụt tay lại, quay đầu nhìn về phía chị, lắp bắp nói: "Chị, tất cả những chuyện em làm đều là vì muốn tốt cho chị."
"Hụ cà hụ cà hụ cà hụ." Vu Tư Linh nước mắt như mưa, "Lê Thâm Tinh, cậu thật tàn nhẫn!"
Lê Nguyệt Uẩn thấy thế, đầu óc loạn thành đống xôi bắp nhão, ánh mắt nhìn Lê Thâm Tinh thay đổi liên tục, vừa giống như nhìn "Bà mẹ chồng" giàu có độc ác muốn chia uyên rẽ thuý, vừa giống như kẻ cắm cho chị hai cái sừng trâu to tướng lại còn muốn xoá sạch "Chứng cứ phạm tội" trong bụng vợ chị.
Thật lâu sau, chị hít sâu một hơi, hỏi: "Hai em đang làm gì vậy?"
Vu Tư Linh lập tức đứng dậy, chạy tới kéo tay chị, như tiểu nhân đắc ý liếc nhìn Lê Thâm Tinh: "Cậu từ bỏ ý định này đi, mình sẽ không chia tay với A Lê đâu."
"Cậu!" Lê Thâm Tinh giận đến hộc máu, "Mình chưa thấy ai mặt dày trơ trẽn như cậu! Cậu là đồ khốn kiếp."
Vu Tư Linh: "Phản dame!"
Lê Thâm Tinh: "Mình cũng phản dame ngược!"
Vu Tư Linh: "Phản dame vô hiệu!"
Lê Thâm Tinh tức điên rồi.
Lê Nguyệt Uẩn: "..."
Một lúc sau, Lê Thâm Tinh được hồi sinh, chỉ vào Vu Tư Linh, đe doạ: "Đừng ép mình dùng tiếng Anh chửi cậu!"
"A Lê, cậu ấy dám dùng tiếng Anh chửi em kìa!" Vu Tư Linh nhanh miệng tố cáo, sau đó xắn tay áo lên, hai tay chống nạnh, "Hừm, nếu cậu đã bất nhân, đừng trách mình bất nghĩa. Ra tay đi, mình là người đã từng học bốn ngoại ngữ, sợ gì đồ lưu manh giả danh trí thức nhà cậu!"
Lê Thâm Tinh trừng to mắt, cũng bất chấp hình tượng, vừa mở miệng là những câu chửi tiếng Anh tuôn ra như pháo nổ!
Vu Tư Linh đâu cam lòng yếu thế, tốt xấu gì cũng là người kế thừa xuất sắc của thế kỉ 21, không trình diễn chút tài năng thì thật xấu mặt!
Cô dùng một tay che miệng, khiêu khích nhìn Lê Thâm Tinh càng xuất khẩu càng điên cuồng, mở miệng ra là một điệu bbox[1].
Lê Thâm Tinh kinh hãi, không ngờ cô ấy còn có ngón nghề này, lập tức b ắn ra một đoạn rap đường phố hung mãnh!
Vu Tư Linh cười tà mị, nhanh chóng tìm được nhược điểm trí mạng của cô ấy, hét lớn một tiếng: "Đùng!"
Lê Thâm Tinh: "?"
"Bây giờ chắc quên lời rồi phải không?" Vu Tư Linh chống nạnh cười to.
"Chết cha! Trúng kế!" Lê Thâm Tinh nhất thời quên mất mình đã đến chỗ nào, muốn làm lại từ đầu nhưng cảm thấy quá lao lực. Thật lâu sau, cô ta mới đau khổ nói: "Cậu thắng rồi."
Vu Tư Linh ôm quyền: "Đa tạ."
Lê Nguyệt Uẩn: "...."
Lê Nguyệt Uẩn: "..."
Lê Nguyệt Uẩn: "... ...."
Lê Nguyệt Uẩn lui lại một bước.
Một bước này, không chỉ rút chân ra khỏi chiến trường tuổi trẻ, mà còn rời khỏi sự chênh lệch của khoảng cách tuổi tác, nhất là từ bỏ dũng khí đuổi theo mặt trời của Khoa Phụ[2]."
Thật lâu sau, chị mới lên tiếng hỏi: "Rốt cuộc là giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lê Thâm Tinh mệt mỏi nằm liệt trên sô pha, chỉ vào Vu Tư Linh, thở hồng hộc nói: "Chị, chị không thể vì một cô ả biết chơi bbox thế này mà vứt bỏ người vợ nghèo khổ của chị, bằng không, em sẽ xem thường chị, chuyện này đồn ra ngoài cũng sẽ khiến người ta chê cười Lê gia chúng ta."
Lê Nguyệt Uẩn tò mò nhìn về phía Vu Tư Linh: "Em không nói cho em ấy biết à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!