Chương 44: Đứa bé được sinh ra

Trong sân trường, tốp năm tốp ba nối đuôi nhau mà đi, tiếng cười nói rộn ràng không dứt.

Vu Tư Linh nắm tay Lê Nguyệt Uẩn, giới thiệu từng ngõ ngách trong trường: "Đây là căng tin thứ hai của trường tụi em, đồ ăn ở đây là ngon nhất, thịt tươi mềm, rau củ mơn mởn, món nào cũng có, chỉ là cô múc cơm giống như bị mắc bệnh Parkinson, run rẩy không ngừng."

Lê Nguyệt Uẩn cười nói: "Cùng một thế giới nên cô múc cơm cũng giống nhau."

"Này, mấy người đang nói gì vậy?" Trương Dao Phi lon ton theo sau, tức giận chỉ muốn đập đầu xuống đất, "Tôi đang hỏi mấy người đó! Để ý đến tôi một chút đi! Rốt cuộc hai người có quan hệ gì vậy?!"

"A! A Lê nhìn bên kia đi!" Vu Tư Linh chỉ vào hồ nhân tạo cách đó không xa, bốn phía còn có mấy dãy đồi nhỏ bao quanh, "Đó là ngọn đồi tình nhân nổi tiếng nhất trong trường, những đôi yêu nhau đều tới đó đi dạo."

"Xem ra chúng ta chạy không khỏi rồi." Lê Nguyệt Uẩn cười nói.

"Lê tiểu thư, mời chị sang đây, cẩn thận dưới chân nha." Vu Tư Linh tươi cười vươn tay ra.

Hai người ngọt ngọt ngào ngào bước qua Trương Dao Phi, Trương Dao Phi giận đến ngứa răng, đuổi theo sau, một hai phải hỏi ra khoai ra môn: "Vu Tư Linh! Tôi nói tôi đang hỏi cô đó! Rốt cuộc là người phụ nữ này ở đâu ra! Chuyện cô vừa mới nói có phải là thật không, cô ấy là bạn gái cô hay chỉ là bạn con gái?"

Vu Tư Linh đột nhiên dừng bước chân, quay đầu liếc Trương Dao Phi một cái.

Trương Dao Phi thấy rốt cuộc cô ấy cũng chịu nhìn mình, kiêu hãnh hất cằm: "Mau thành thật khai báo, trong giới thượng lưu không cho phép có quả dưa nào mà Trương Dao Phi này không được ăn!"

"Muốn ăn dưa?" Vu Tư Linh hỏi xong, đưa tay chỉ về một hướng nào đó: "Ở kia còn có quả dưa siêu to khổng lồ đang chờ cô tới cạp kìa."

Trương Dao Phi nhìn theo hướng cô ấy chỉ, liền thấy hotboy yêu thương của cô đang ôm hôn một cô gái có dáng người cao gầy bên dưới tàng cây, hôn đến không thể tách rời trong truyền thuyết.

"Éc!" Trương Dao Phi hét lớn một tiếng, giận đến mặt mũi xanh lè xanh lét, vội vã chạy tới nắm tóc nữ sinh kia, "Ai cho cô đoạt đàn ông của Trương Dao Phi này?!"

Vừa dứt lời, cô ta liền nắm hết tóc tai con người ta lôi xuống.

Trương Dao Phi: "?"

Hotboy: "???"

Vu Tư Linh: "..."

Lê Nguyệt Uẩn: "..."

Một đàn quạ đen bay qua, còn kêu lên "Quao ao o  cao thủ giả gái".

Nam sinh kia sờ lên tóc của mình, hét lớn một tiếng, đấm lên ngực hotboy: "Chồng à, cô ta ăn hiếp em ~ chồng mau giúp em đi ~"

Hotboy cứng đờ cả người, trở tay lại là một cái tát.

Trong tích tắc, cả ba quấn lấy nhau không buông.

Vu Tư Linh nhanh chóng kéo Lê Nguyệt Uẩn thoát khỏi vùng biển xanh mà tanh mùi máu này: "Ha ha ha ha, giới giải trí thật lắm thị phi, mới từ trong nôi mà đã như vậy, quả nhiên danh bất hư truyền, thứ lỗi thứ lỗi."

Lê Nguyệt Uẩn hỏi: "Đúng là rất nhiều thị phi, trong trường có ai theo đuổi em không?"

"Dạ?" Vu Tư Linh lập tức lắc đầu, "Làm gì có, em chỉ có duy nhất một đoá đào hoa xinh đẹp là chị hắc hắc."

Đúng lúc này, một đám nam sinh đi thẳng tới, người dẫn đầu vừa nhìn thấy Vu Tư Linh, liền gay gắt nói: "Thiên đường có lối không ai đến, Địa ngục không cửa lắm kẻ vào. Vu Tư Linh, cậu làm tôi tìm kiếm khổ cực quá!"

Lê Nguyệt Uẩn thấy nhóm người hung thần ác sát này, bình tĩnh chắn trước mặt Vu Tư Linh, hạ giọng hỏi: "Linh Linh, mấy người này là ai vậy?!"

"Tiểu nữ không biết." Vu Tư Linh hoảng sợ nói: "Em chưa từng gặp ai đáng sợ như vậy, nhất định là đạo tặc cướp của rồi! Ứ ừ, Lê nữ hiệp hãy cứu em. Tiểu nữ không có gì hồi báo, chỉ đành lấy thân báo đáp."

"Đừng sợ, trước mắt cứ để xem hắn giở thủ đoạn gì." Lê Nguyệt Uẩn nắm chặt nắm đấm, âm thầm vận khí, chực chờ tìm kiếm nhược điểm của đối phương để ra tay.

Mấy người bên cạnh đạo tặc kia bỗng chốc vây xung quanh bọn họ, lộ ra bộ mặt khó ưa. Lúc này, trong tay đạo tặc không biết từ lúc nào đã xuất hiện một chiếc loa: "Vu Tư Linh, cậu dỏng tai lên mà nghe cho rõ!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!