Hai người lướt qua nhau, Vu Tư Linh lập tức chạy về phía Maserati, Lê Nguyệt Uẩn đi về hướng Porsche.
"A Ti, là em sao?" Vu Tư Linh run run vuốt ve lên mui xe trơn bóng, chỉ hận không thể dán người mình lên xe, "Chị nhớ em khổ sở lắm, có phải em hận chị đã vứt bỏ em không? Xin lỗi em, chị không cố ý, thật sự là do bất đắc dĩ."
Lê Nguyệt Uẩn chậm rãi vuốt ve thân xe, xuyên qua mui xe, dừng lại ở kính chiếu hậu, trong mắt không giấu được sự vui sướng của ngày gặp lại sau thời gian dài xa cách: "Không ngờ được gặp lại cậu, bạn già."
Hai người đồng thời ngẩng đầu, hỏi: "Chị/em mua xe ở đâu vậy?"
Một lát sau, hai người đồng thanh trả lời: "Cửa hàng 4S Tuyên Dương."
Vu Tư Linh: "..."
Lê Nguyệt Uẩn: "..."
Vu Tư Linh nói: "Em có một phỏng đoán táo bạo."
Lê Nguyệt Uẩn gật gật đầu: "Chị cũng có một phỏng đoán, chiếc xe này ——"
"Chính xác, là của em!" Vu Tư Linh âu yếm nhìn nó, trong ánh mắt có cả sự nuối tiếc, "Vậy chiếc xe kia ——"
"Đúng vậy, là của chị."
Một lát sau, Vu Tư Linh yếu ớt hỏi: "Chị bán bao nhiêu tiền?"
Lê Nguyệt Uẩn mím môi, nói: "Chuyện quá khứ cứ để nó trôi qua đi, sau khi hỏi rõ ràng chỉ sợ chúng ta đều không ngủ được."
"Cũng đúng." Vu Tư Linh nước mắt đầm đìa, "Đêm nay có thể cho em lái A Ti về nhà không?"
"Có thể." Lê Nguyệt Uẩn chủ động ngồi vào ghế phụ, "Xuất phát đi, chị tài xế."
"Đi đây." Vu Tư Linh khởi động xe, mở mui xe ra, hơi thở lạnh lẽo của gió đêm tràn vào, cô liền lặng lẽ đóng lại, "Quên mất, thời tiết này không cho phép em làm màu."
Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười: "Không ngờ chủ cũ của chiếc xe này lại là em."
"Đúng rồi." Vu Tư Linh nhún vai, không biết nghĩ tới chuyện gì mà cười không khép miệng lại được, "Do lần trước chị chê xe này xấu xí nên em mới đem bán, ai ngờ chị nói ngược, vừa quay đầu đã mua mất xe của người ta."
Lê Nguyệt Uẩn vui vẻ nói: "Lý do của chị cũng giống như trên."
"Đúng là chuyện đó đâu ai ngờ." Vu Tư Linh điều khiển xe vô cùng thành thạo, thoải mái, "Thật không nghĩ tới, em ngồi sau xe đạp của chị cười nói, mà chị cũng có ngày cười nói trong xe ô tô của em."
"Cho nên, chị có thể hiểu là dù chị nghèo khó hay giàu sang thì em đều thương chị, đúng không?" Lê Nguyệt Uẩn hỏi.
"Đương nhiên!"
Sau khi về đến nhà, hai người theo thói quen dọn dẹp nhà cửa, nấu nước tắm rửa, không hề có cảm giác khó chịu.
Đến khi đi ngủ, cả hai nằm trên giường, im lặng nhìn căn phòng một lúc rồi nói về nỗi sợ hãi khi vừa chuyển đến, không nhịn được cùng bật cười.
"À đúng rồi, chúng ta vẫn chưa bán ve chai nữa." Vu Tư Linh vừa nói xong đột nhiên co rúm lại, một bàn tay đã luồn vào trong áo cô, "Phốc, nhột quá."
"Sẽ nhanh hết nhột thôi." Lê Nguyệt Uẩn thấp giọng nói: "Đã đến giờ chế tạo em bé rồi."
Qua một lúc lâu sau, Vu Tư Linh mới thở hổn hển nói: "Á, ưm, hành của chúng ta còn chưa được tưới nước."
Lê Nguyệt Uẩn không ngừng động tác tên tay: "Không sao, chúng ta cày cấy cho mảnh đất của em trước đã."
Vu Tư Linh: "Ư ưm ưm."
"Em còn có hệ thống tưới nước tự động nữa sao?" Sau khi Lê Nguyệt Uẩn cảm thấy ướt át, bắt đầu cần cù, cặm cụi cày cấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!