Hai người vừa bước ra khỏi cửa liền bị làn gió lạnh đêm thu phả thẳng vào mặt.
Vu Tư Linh theo bản năng kéo chặt quần áo lại, nhìn xung quanh, ánh đèn neon lấp lánh khắp nơi, trên đường xe cộ tấp nập, cảnh đêm sôi động và náo nhiệt hiện ra trước mắt.
"A Lê, có muốn đi dạo một chút trước khi về nhà không?" Cô hỏi.
"Em muốn đi dạo sao?" Lê Nguyệt Uẩn quay đầu hỏi lại, nhìn thấy dáng vẻ sợ lạnh của cô, liền cởi áo khoác khoác lên người cô.
"Em không cần cái này." Vu Tư Linh từ chối, "Chị mặc đi, chỉ mặc có một chiếc sơ mi mỏng manh như vậy làm sao chịu được."
"Không sao, thể chất của chị tốt lắm, không dễ bị bệnh đâu." Lê Nguyệt Uẩn lại khoác áo lên người cô.
Hai người tranh chấp một hồi, đột nhiên Vu Tư Linh sững người: "Chúng ta đang làm gì vậy?"
Lê Nguyệt Uẩn khó hiểu: "Hả?"
"Đi theo em, hai đứa mình ngáo hết rồi." Vu Tư Linh rất vui sướng nắm tay chị quay lại tầng một của trung tâm thương mại, tuỳ tiện bước vào một cửa hàng quần áo nữ, bắt đầu chọn lựa quần áo, "Đứng đây chờ em một lát."
Lê Nguyệt Uẩn nhìn cô cẩn thận chọn lựa, không nhịn được mỉm cười, đúng là giả nghèo mãi thành quen, cách tư duy cũng bị ảnh hưởng theo. Trong trường hợp này, không phải trực tiếp mua một bộ quần áo khác sẽ tiện hơn sao?
Nhân viên bán hàng đi theo giới thiệu quần áo cho Vu Tư Linh, nhưng Vu Tư Linh lại có suy nghĩ riêng của mình, dù gì cô cũng là đại ca trong lĩnh vực thời trang, sao có thể nghe theo những lời dối gian của nhân viên bán hàng được.
Một lúc lâu sau, cô chọn được một chiếc áo khoác dài: "Tôi lấy cái này."
"Vâng, xin hỏi ai trả tiền ạ?" Nhân viên bán hàng mỉm cười hỏi, cho rằng hai người này là bạn thân của nhau.
"Tôi trả." Vu Tư Linh quay lại mỉm cười với Lê Nguyệt Uẩn.
Nhân viên bán hàng sửng sốt trong chốc lát, đánh giá cách ăn mặc của cô, lại nhìn đến chiếc túi vịt vàng, không nhịn được nhắc nhở: "Tiểu thư, chiếc áo này không rẻ đâu."
Vu Tư Linh giật mình, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
"Bao nhiêu đây." Nhân viên bán hàng ra hiệu bằng tay.
"...." Vu Tư Linh đi quẹt thẻ, mắt không chớp lấy một cái.
Nhân viên bán hàng : _(:3″ ∠)_
Vu Tư Linh không cần đóng gói hay cho vào túi, đi thẳng về phía trước, trực tiếp khoác áo lên người Lê Nguyệt Uẩn: "Đi thôi, thế này chắc không còn lạnh nữa."
"Ừm." Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười, nắm tay cô bước ra khỏi trung tâm thương mại.
Đi trên vỉa hè ở con phố mua sắm, khi bước ngang qua một dãy cửa hàng điện thoại di động, thấy ngoài cửa có hai người mặc bộ đồ thú bông hình điện thoại, đang đứng phát tờ rơi.
Khi tờ rơi được đưa đến trước mặt họ, không biết nghĩ tới chuyện gì mà cả hai cùng nhìn nhau mỉm cười.
Lê Nguyệt Uẩn nhận lấy. Lúc này, một thú bông từ cửa hàng khác cũng đến phát tờ rơi, Lê Nguyệt Uẩn đành phải nhận lấy.
Ai ngờ thú bông đầu tiên không vui, đẩy thú bông đến sau, cả hai lao vào đánh nhau.
Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười kéo Vu Tư Linh đi, quay đầu lại nhìn đám đông xem náo nhiệt, vui vẻ nói: "May là khi em phát tờ rơi không bị ai đánh, bằng không thì với cơ thể mỏng manh này, làm sao em đánh lại người ta."
Vu Tư Linh cũng cười ra tiếng: "Chị không thể xem thường em như vậy, em lợi hại lắm đó, từ nhỏ ba em đã cho em theo học các môn thể năng để tự vệ."
"Cho em học thể năng?" Lê Nguyệt Uẩn ngạc nhiên nhìn cô.
"Đúng vậy." Vu Tư Linh thở dài, "Bởi vì mẹ em qua đời từ khi em còn rất nhỏ, ba em sợ em xảy ra chuyện nên mới cho em học đủ loại quyền pháp phòng thân. Tất nhiên là ông ấy còn thuê vệ sĩ cho em, nhắc mới nhớ, chị từng gặp vệ sĩ của em rồi đó."
"Ai vậy?" Lê Nguyệt Uẩn hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!