Chương 41: Lời thú tội đã đến

Không khí im ắng đến nghẹt thở.

Mãi đến khi người phục vụ phá vỡ sự ngượng ngùng: "Xin hỏi, hai vị có muốn gọi món chưa ạ?"

"À, được." Lê Nguyệt Uẩn gật đầu, sau đó nhìn về phía Vu Tư Linh, "Em muốn ăn gì?"

Vu Tư Linh cứng nhắc ngồi xuống, yếu ớt nói: "Gan ngỗng, cua hoàng đế và bưởi cuộn kem bơ."

Sau khi gọi cả một danh sách món ăn, cô chợt nhận ra mình quá thành thạo! Vì thế, lập tức bịt miệng mình lại.

Lê Nguyệt Uẩn gọi thêm hai món, trực tiếp dùng tiếng Anh.

Vu Tư Linh: "!!!"

Dường như A Lê cũng rất quen thuộc! Rốt cuộc là sai ở đâu vậy!!!

Gọi món xong, phục vụ cầm thực đơn chuẩn bị rời đi, vừa quay đầu liền nhìn thấy trang dung của Vu Tư Linh, sợ tới mức hét lên một tiếng, lui về sau hai bước, suýt nữa té ngã!

Lúc này, Vu Tư Linh mới muộn màng nhận ra mình đến gặp Lê Nguyệt Uẩn trong hình hài kinh dị thế nào!

"Xin lỗi, em đi vệ sinh trước." Vu Tư Linh vác theo chiếc túi vịt vàng trị giá 9,9 đồng vào WC, lấy bông tẩy trang ra, luống cuống lau mặt, rửa mặt sạch sẽ, sau đó mới trở lại bàn.

Cô nhìn chằm chằm vào chiếc bàn kia, đến thở mạnh cũng không dám, thận trọng bước đến đứng bên cạnh bàn, đôi tay siết chặt dây đeo túi: "A Lê, sao chị lại cởi áo vậy?"

Cô chỉ vào chiếc áo khoác đang đặt một bên của đối phương.

"À, chị cảm thấy hơi nóng." Lê Nguyệt Uẩn bình tĩnh nói, xắn tay áo sơ mi lên.

Trên thực tế là lo lắng đến mức nóng bừng cả người.

Quá! Đáng! Sợ!!

Ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không, tại sao lại gặp bạn gái trong buổi xem mắt thế này!

Liên tưởng đến Vu Tư Linh thường làm công việc bán thời gian trong những dịp khác nhau, cùng tình hình giới trẻ ngày nay thường từ chối những buổi xem mắt, hơn nữa, trong phim truyền hình hay có tình tiết những người đi xem mắt thay thường gặp được chân ái.

Tổng hợp những phân tích trên, chị đi đến một kết luận —— Có thể Linh Linh được đối phương thuê tới để tham gia buổi xem mắt này.

Mà Linh Linh vì muốn làm đối tượng xem mắt, cũng chính là mình, rút lui có trật tự, cho nên mới cố ý giả xấu, hù doạ đối phương.

Quả là diệu kế number one!

Tiếc là bị chị nhìn ra rồi.

Tuy nhiên, câu hỏi lớn hơn đang đặt ra trước mắt chị, chị nên giải thích với Vu Tư Linh thế nào về việc mình xuất hiện ở đây?

Chị còn chưa nghĩ ra lý do, Vu Tư Linh đã chủ động giải vây giúp chị: "Chị cũng tới đây làm thêm sao?"

"Hả? Cũng?" Lê Nguyệt Uẩn lập tức phản ứng lại, "Đúng vậy, đúng vậy."

Vu Tư Linh nhẹ nhàng thở ra, lập tức cười hì hì ngồi xuống: "Xin lỗi vì sáng nay đã không nói thật với chị."

"Chị cũng vậy." Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười, "Không ai trách ai được."

"Đúng!" Vu Tư Linh uống một ngụm nước, nhìn chị bằng ánh mắt thưởng thức, "Quần áo của chị trông cũng được lắm, là thuê hay mượn vậy?"

"Thuê." Lê Nguyệt Uẩn chột dạ nói.

Trong lúc chuyện trò thì người phục vụ đã dọn món lên, hai người bắt đầu vui vẻ ăn uống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!