Chương 40: Tại sao lại ở đây?

Vu Tư Linh ăn cơm xong liền trở về trường học, chương trình học hai ngày tiếp theo rất nặng, hơn nữa, Vu Tư Linh còn phải ở nhà hai ngày, cuối cùng dứt khoát ở lại trường.

Đương nhiên cô cũng không rảnh rỗi, cảm thấy cần trưng cầu ý kiến tập thể, cô quyết định tạo một chủ đề mới trên diễn đàn trường ——

Chủ topic: Tôi sắp phải đi xem mắt, nên làm thế nào để đối phương ghét mình? Với lại, làm sao để phụ huynh không ép đi xem mắt nữa?

Bình luận 1: Mang theo bình axit.

Bình luận 2: Thái độ hung dữ một chút, trang điểm xấu một chút, giọng nói cao một chút, làm người ta thất vọng nhiều chút.

Bình luận 3: Chuyện này tôi rành lắm! Cả buổi, cậu chỉ việc ngồi lắc đầu nguầy nguậy, người ta sẽ tưởng cậu bị thiểu năng trí tuệ, tiếp theo là tiếng lành đồn xa, sau này sẽ không ai dám tìm đến cậu xem mắt nữa, đảm bảo hữu hiệu.

Bình luận 4: Chủ thớt là nam hay nữ? Nếu là nam thì lập tức hỏi đối phương có sẵn sàng lấy một triệu làm của hồi môn hay không, sau khi kết hôn phải nghỉ việc ở nhà nuôi con, không được tiếp xúc với người khác giới. Nếu là nữ, vậy thì hỏi nhà trai có chịu bỏ ra một triệu để làm quà dạm ngõ hay không, sau khi kết hôn phải nghỉ việc ở nhà nuôi con, không được tiếp xúc với người khác giới! Cười xấu xa.

jpg

Bình luận 5: Cũng không nên bài xích như vậy, biết đâu lại tìm được chân mệnh thiên tử/ thiên nữ cuộc đời.

Bình luận 6: Chắc lầu trên xem TV, đọc tiểu thuyết nhiều quá nên bị lậm rồi phải không, thời buổi bây giờ làm gì có chuyện đi xem mắt liền gặp được cao phú soái hay bạch phú mỹ chứ, chủ thớt vẫn còn đi học, đừng manh động!

Vu Tư Linh nhặt nhạnh được vài ý tưởng khả thi từ những bình luận kia, chờ đến cuối tuần quay lại nhà thuê, thấy vẫn là khung cảnh trống vắng, trong lòng không khỏi có chút quạnh quẽ.

Không nhịn được muốn gọi điện thoại cho Lê Nguyệt Uẩn, nhưng lại sợ làm phiền đối phương.

Không hiểu tại sao lại hụt hẫng như vậy, có lẽ là vì ngày xem mắt đã cận kề. Tuy rằng cô muốn phá hoại buổi xem mắt này, nhưng vẫn cảm thấy có lỗi với Lê Nguyệt Uẩn.

Phía bên kia, Lê Nguyệt Uẩn cũng buồn bực chán nản, đương nhiên, toàn bộ người ở Lê gia đều buồn bực chán nản.

Hai hôm trước, khi Lê Thâm Tinh nói lộ ra bạn trai mình vừa nghèo vừa già, cha mẹ họ lập tức tìm hiểu lai lịch đối phương, cũng sắp lên cơn đau tim đến nơi.

Lê Thâm Tinh không biết cách chăm sóc người khác, Lê Nguyệt Uẩn đành phải ở lại chăm sóc hai người, vậy mà còn không được buông tha.

"Nguyệt Uẩn, con đã nói đi xem mắt rồi thì không được thay đổi đâu. Bên Vu gia cũng đã định xong thời gian và địa điểm rồi, nếu con dám cho người ta leo cây, ba chẳng còn mặt mũi nào ra ngoài nữa." Lê Nguyên Dã vỗ bàn, "Đừng để người ta chê cười ba dạy dỗ hai đứa con gái đều không ra gì."

"Con biết rồi, ba." Lê Nguyệt Uẩn bất đắc dĩ cất đi chiếc bàn nhỏ trên giường, rót cho ông ấy một ly nước ấm, "Ba uống chút nước trước đi, bữa tối sắp xong rồi."

Lê Nguyên Dã uống mấy ngụm nước: "Đừng có lừa ba, biết chưa."

"Dạ." Trong lòng Lê Nguyệt Uẩn đã có tính toán, ổn định Lê Nguyên Dã mới là chuyện quan trọng nhất trước mắt, "Ba, xuống giường ăn cơm đi."

Lê Nguyên Dã liếc mắt nhìn ra bên ngoài, "Lê Thâm Tinh đâu? Sao không thấy nó tới nhận lỗi? Ba ruột nó nằm trên giường thế này mà cũng không tới xem được một lần?!"

"Bạn trai nó vừa về nước, nó đi đón rồi." Lê Nguyệt Uẩn nói.

"Về nước?" Lê Nguyên Dã lập tức hứng thú, nhỏ giọng hỏi: "Chút nữa sẽ dẫn về nhà sao?"

"Có lẽ là vậy." Lê Nguyệt Uẩn nói: "Mẹ đã dặn dò nhà bếp làm thêm thức ăn."

Lê Nguyên Dã gật đầu, xốc chăn lên, nhẹ nhàng lưu loát bước xuống giường, đi đến phòng khách, đột nhiên nghe thấy tiếng còi xe bên ngoài, vội vàng ho khan hai tiếng, yếu ớt khom lưng ngồi xuống.

Một lúc sau, Lê Thâm Tinh kéo một người đàn ông đi đến, cao khoảng 1m85, đeo kính cận, phong thái thư sinh, so với hình tượng nóng bỏng của cô em Lê Thâm Tinh thì đúng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

"Ba mẹ, chị hai, bạn trai con tới rồi." Lê Thâm Tinh kêu lên.

"Ầm ĩ cái gì vậy, bọn ta cũng không bị mù." Lê Nguyên Dã nghiêm mặt, nhưng ánh mắt lại không kìm được mà hướng về người đàn ông kia.

Anh ta nho nhã lễ phép cúi đầu chào họ: "Xin chào bác trai, bác gái, con là Lâm Ngữ Thành, là bạn trai của A Tinh."

"Mau mau, mau ngồi xuống nói chuyện." Trương Tình Không vui sướng không thôi, nháy mắt với Lê Nguyên Dã, "Ngữ Thành trông cũng không đến nỗi quá lớn tuổi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!