Chương 39: Còn không phải chỉ là đi xem mắt sao, con đi!

Vu Tư Linh ngồi nhà đợi một lúc thì nhận được điện thoại của Lê Nguyệt Uẩn, nói cha chị bị bệnh, tạm thời không thể về được, bảo cô đi ngủ trước.

Làm sao Vu Tư Linh có thể ngủ được, lập tức đứng dậy đi đến nhà Đào Thư Cần.

Đào Thư Cần đang vẽ tranh, cô đeo một chiếc tạp dề dính sơn lem luốc, trong tay cầm cọ vẽ, sau khi đón Vu Tư Linh vào phòng lại tiếp tục vẽ: "Đêm hôm thế này sao chạy ra ngoài vậy, lại cãi nhau với bạn gái à?"

"Cái gì mà "lại"?" Vu Tư Linh kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh cô ấy, "Bọn mình chưa bao giờ cãi nhau nha."

"Vậy thì các cậu có vấn đề rồi." Đào Thư Cần cũng không quay đầu lại mà nói: "Hai người ở bên nhau cũng hơn nửa năm rồi phải không, thế mà chưa từng cãi nhau?"

"Hình như không có thật." Vu Tư Linh đỏ mặt, "Mỗi khi đối mặt với chị ấy là mình không thể tức giận được, có lẽ A Lê cũng vậy."

"..." Đào Thư Cần cười ha hả, đặt cọ vào cái xô bên cạnh rửa sạch, "Khuôn mặt thì đến một lúc nào đó sẽ nhìn chán thôi, cũng như sẽ có một ngày xảy ra chuyện cãi vã. Người yêu nhau mà không cãi nhau thì thật là thế gian hiếm thấy, đặc biệt là sau khi sống chung, càng dễ cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt."

Vu Tư Linh khó hiểu: "Cậu là cẩu độc thân mà sao rành quá vậy?"

"Đã bảo cậu nên xem TV nhiều một chút." Đào Thư Cần khịt mũi, "Mấy bộ phim truyền hình như 《Tiếng gọi nơi làng quê》 hay 《Hoàn Trư cách cách》*đều có thể dạy chúng ta không ít đạo lý."

(*Phim đầu có tên tiếng Anh là Village Temptation, phim thứ hai là nhại Hoàn Châu cách cách.)

"À." Vu Tư Linh liếc mắt, "Quả nhiên chỉ là team lý thuyết, mình chỉ thấy cậu đang ghen tị với tình yêu mật ngọt của mình thôi."

"Đúng là có một chút ghen tị." Đào Thư Cần mỉm cười, "Nhưng nếu các cậu chưa bao giờ cãi nhau thì không thể nào, trừ khi cả hai đều là thánh nhân, bằng không..."

Vu Tư Linh: "Thì sao?"

"Thì cả hai đều không dám cãi đối phương." Đào Thư Cần thuận miệng nói.

"Thế nào gọi là không dám cãi?" Vu Tư Linh cảm thấy không thể tin, "Cậu cảm thấy mình là người sợ cãi nhau?"

"Đương nhiên." Đào Thư Cần quay đầu nhìn cô ấy, cười thâm thuý, "Bởi vì cậu chột dạ, cậu đã quên rằng mình phải che giấu thân phận sao?"

Vu Tư Linh liền ủ rũ.

"Tiềm thức cậu đang trốn tránh tất cả những khả năng có thể khiến hai người chia tay, nên tất nhiên sẽ không dám tức giận với đối phương, nếu không, cậu chính là tội đồ lớn nhất trong mối quan hệ này." Đào Thư Cần nói.

Vu Tư Linh cắn môi dưới: "Haizzz, có lẽ vậy, không biết A Lê sẽ có phản ứng thế nào sau khi biết mình lừa dối chị ấy."

"Nhưng mình tò mò lắm... mà thôi quên đi." Đào Thư Cần quay đầu tiếp tục vẽ tranh.

"Cậu muốn nói gì?" Vu Tư Linh truy vấn: "Muốn gì cứ việc nói thẳng đi."

Đào Thư Cần: "Mình sợ nói ra sẽ khiến cậu không vui."

Vu Tư Linh: "Không đâu, cậu nói đi."

Đào Thư Cần: "Vậy thì mình nói đó nha. Nguyên nhân khiến cậu cảm thấy cắn rứt thì mình biết, nhưng còn Lê Nguyệt Uẩn, tại sao chị ấy cũng không dám cãi nhau với cậu? Có phải là chị ấy cũng đang lừa gạt cậu chuyện gì không?"

"Nói bậy!" Vu Tư Linh chống nạnh, "Chị ấy không thể tức giận mình là vì mình quá hoàn mỹ, sao có thể lừa dối mình! Chị ấy không lừa mình đâu, trong mắt chị ấy thì mình chỉ là một đứa nghèo rớt mồng tơi, có gì đáng lừa chứ?"

Đào Thư Cần: "Vì nhan sắc của cậu?"

"Vậy lại càng không thể." Vu Tư Linh kiên định nói: "Chị ấy còn xinh đẹp hơn mình, sao có thể dối gạt mình chỉ vì gương mặt này của mình chứ."

"Quả nhiên tình yêu luôn khiến người ta tự ti. Bây giờ cậu đã đoạt được cúp vàng trong làng đội vợ rồi đó." Đào Thư Cần bất lực thở dài, "Đã nói không tức giận mà?"

"Hừ!" Vu Tư Linh xoay người, đưa lưng về phía cô ấy.

Thật lâu sau, Đào Thư Cần đặt cọ xuống, "Giúp mình một chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!