Chẳng bao lâu sau đã đến ngày xét tuyển cuộc thi người mẫu. Ngay từ sáng sớm, Lê Nguyệt Uẩn đã vô cùng hưng phấn kéo Vu Tư Linh xuống giường: "Em yêu, nhanh lên, mau chuẩn bị tham gia cuộc thi nào."
Vu Tư Linh lười biếng ngồi dậy, kể khổ: "Sao thời điểm hành sự tối qua chị không nghĩ đến hôm nay phải dậy sớm chứ, em buồn ngủ chết mất." Nói xong, tung ra một cú đấm nhẹ như bông.
Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười thay quần áo cho cô: "Việc đêm qua là buộc phải hoàn thành vào đêm qua, dù biết là phải dậy sớm cũng không thể ngăn cản chúng ta ngủ trễ được."
Vu Tư Linh: "..."
Vu Tư Linh ngáp một cái, lén mở mắt ra, khi nhìn đến nụ cười hạnh phúc của chị ấy thì chỉ đành thở dài, lúng búng nói: "Em cảm thấy em không thể lấy được giải thưởng."
"Chị cảm thấy em có thể." Lê Nguyệt Uẩn nâng gương mặt cô và đặt một nụ hôn lên trán, "Linh Linh là người giỏi nhất."
Vu Tư Linh: "Linh Linh sẽ bị doạ chạy mất."
Lê Nguyệt Uẩn lại cười nói: "Chị hiểu rồi, có phải em đang căng thẳng không?"
Vu Tư Linh gật mạnh đầu: "Đúng rồi, em căng thẳng quá." Lỡ như em nổi tiếng thì phải làm sao bây giờ?
"Vậy hãy thả lỏng một chút." Lê Nguyệt Uẩn đề nghị.
"Thả lỏng thế nào?"
Lê Nguyệt Uẩn đi đầu làm gương, hướng dẫn cô cách thả lỏng.
Vu Tư Linh thở hồng hộc đẩy chị ra, mặt mũi đỏ bừng, đôi môi ướt át, cô mím chặt môi, sau đó dang tay nhào qua.
Lê Nguyệt Uẩn ngã xuống giường, mỉm cười tiếp nhận sự đáp trả của cô.
Cuối cùng, Lê Nguyệt Uẩn gần như không khống chế được, may mắn thay, tiếng chuông báo thức vang lên kịp thời đã lôi lý trí của chị trở về, chị vội vàng đẩy Vu Tư Linh ra: "Đừng, đến giờ rồi, không đi sẽ trễ mất."
Vu Tư Linh ngồi vào xe, thở dài thườn thượt trong lòng.
Mỹ nhân kế, đã thất bại.
Chỉ còn lại một biện pháp cuối cùng.
Cô cầm chai nước lên, nhìn thuốc xổ trong chai, lắc lắc, nhắm mắt dũng mãnh uống liền mấy ngụm.
"Sao lại gấp như vậy, uống từ từ thôi." Lê Nguyệt Uẩn nắm tay cô, "Không căng thẳng, không lo lắng."
Vu Tư Linh nhìn đôi tay run run của chị, cười nói: "Chị còn căng thẳng hơn em kìa."
"Đúng rồi, đây là lần đầu tiên chị nhìn thấy em lên sân khấu, có thể không căng thẳng sao?" Lê Nguyệt Uẩn nhìn chằm chằm con đường phía trước, "Bác tài, chạy nhanh một chút."
Tài xế xe buýt: "Cô tưởng rằng đây là xe taxi hả, nói nhanh là nhanh."
"Xin lỗi." Lê Nguyệt Uẩn xấu hổ, theo thói quen cứ tưởng đang ngồi trên taxi.
Vu Tư Linh nhìn chị, im lặng một lúc rồi hỏi: "Chị hi vọng em thắng sao?"
"Đương nhiên, nếu không thì việc tham gia thi đấu đâu còn ý nghĩa." Lê Nguyệt Uẩn nói theo lẽ thường.
"Nếu thắng, có lẽ sẽ trở nên nổi tiếng." Vu Tư Linh hỏi: "Chị hi vọng em nổi tiếng sao?"
"Vớ vẩn."
Đột nhiên Vu Tư Linh chỉ vào tấm ảnh quảng cáo khổng lồ ngoài cửa sổ, trên đó là ảnh chụp ngôi sao đang rất nổi tiếng Hạ Lâm Hạ, hỏi: "Vậy chị có thích mấy ngôi sao lớn thế này không? Đang nổi lắm nha."
Lê Nguyệt Uẩn quay lại nhìn lướt qua tấm ảnh, thấy người trên quảng cáo vô cùng xinh đẹp kiêu kỳ, sự trầm trồ thoáng hiện lên trong mắt chị, nhưng sau đó lại lắc đầu: "Họ cách chúng ta quá xa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!