Thời điểm quần chúng ăn dưa ùn ùn tiến vào phòng livestream, liền nhìn thấy người đứng đầu danh sách là một lão đại tên "User 8577", ngay cả ID cũng là do hệ thống tự động đặt, không thể đoán ra danh tính.
Mà ở vị trí thứ hai là cái tên rất quen thuộc, "Quan Khách Đại Phỉ Phỉ" chính là bà chủ tương lai của nền tảng này, rất nổi tiếng! Tuy rằng cơ nghiệp gia đình của Lý Phỉ Phỉ là livestream, cũng thường xuyên khen thưởng cho những người nổi tiếng, nhưng cho đến hiện tại, chưa bao giờ xảy ra trường hợp vung nhiều tiền như vậy cho một người mới!
Vậy, rốt cuộc là người mới này có lai lịch thế nào?!
Vu Tư Linh và Sở Vũ Huân nhìn vào dòng người đang ào ạt đổ về, kích động tột đỉnh, sắp được chứng kiến cảnh tượng phất lên chỉ sau một đêm rồi!
Vu Tư Linh nhìn chằm chằm vào làn sóng trong khu bình luận, nhận thấy mọi người đều đang thảo luận danh tính của Lê Nguyệt Uẩn ——
[ Có phải che kín quá mức cần thiết không? Rốt cuộc là nam hay nữ vậy? ]
[ Là nữ, tay vừa gầy vừa mềm như vậy, làn da lại còn trắng thế kia, nếu không phải nữ thì chặ* đầu tôi ngay tại chỗ đi. ]
[ Nhưng cho dù là nữ thì đến cả mặt mũi cũng không thấy, sao có thể khiến cho hai lão đại thi nhau ném tiền vậy. ]
[ Cái tầm nó nằm ở chỗ đó! Các người nhìn động tác xếp gạch của cô ấy đi, anh tuấn phóng khoáng, cô gái này ngầu lòi luôn. ]
[ Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người livestream mà không nói tiếng nào đó, thật sự không định nói lời nào với mọi người sao? ]
[ Không nói gì không phải càng thêm chân thật sao? Đây mới là cuộc sống của phụ hồ nha, tuy rằng đang livestream nhưng người ta vẫn tập trung cho công việc. ]
[ Tôi nhìn một lúc đã bị cô ấy mê hoặc rồi, đây là sức hấp dẫn của dáng vẻ nghiêm túc làm việc sao? ]
[ Buổi livestream này cũng có chút thú vị đây, bên cạnh cô ấy còn có một cô gái, động tác cũng vô cùng thuần thục, xem trước rồi nói. ]
Vu Tư Linh tạm thời yên vị ở đầu bảng, sau đó tầm mắt khoá chặt vào người Lê Nguyệt Uẩn, thấy chị tới tới lui lui, vô cùng đau lòng.
Cô đội mũ lưỡi trai, lấy khẩu trang và kính râm trong túi ra đeo lên, tiếp theo cầm lấy hai chai nước đi vào công trường, đưa cho Lê Nguyệt Uẩn và Tư Vũ Đồng: "Hai người nghỉ một chút đi."
Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười nhận lấy, cởi khẩu trang ra, ngẩng đầu uống một hớp.
[ Chết tiệt! Góc nghiêng thần thánh này giết tôi chết mất! ]
[ Chiếc cằm này cũng đẹp quá xá đẹp, hình như tôi hiểu tại sao cô ấy phải che kín mít như vậy rồi, sợ bị người ta thầm thương trộm nhớ đây mà! ]
[ Thời bây giờ tìm một người không dựa vào nhan sắc mà dựa vào đôi tay lao động thật sự quá khó, lại còn là người đẹp tận tâm với công việc phụ hồ nữa. ]
[ Hâm mộ hâm mộ! ]
[ Có phải ở vị trí đầu bảng có thể hẹn cô ấy ăn cơm, nhìn thấy khuôn mặt thật của cô ấy không vậy? ]
[ Ặc, một lời bừng tỉnh người trong mộng, tôi ném tiền đây. ]
[ Cô gái khiêng gạch bên cạnh cũng xinh quá, rốt cuộc phải làm thế nào họ mới lộ diện! Cho gửi bức huyết thư xin nhìn thấy khuôn mặt thật! ]
[ Người thứ hai gửi ké huyết thư. ]
[ Người thứ ba gửi ké huyết thư. ]
[ Vạn người ké chung một bức huyết thư. ]
"Chị mệt không?" Vu Tư Linh hỏi.
"Không sao." Lê Nguyệt Uẩn khẽ mỉm cười.
Nhưng lòng đâu nghĩ thế! Mệt!! Chết! Rồi!
Đây chính là bàn tay của nghệ thuật gia đó! Là bàn tay sống trong nhung lụa đó! Là bàn tay diệu kỳ làm bạn gái đánh vần thảm thiết đó trời ơi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!