Chương 35: Làm giàu không khó

Tư Vũ Đồng hít sâu một hơi, không ngừng ám thị tâm lý chính mình: Đây là sư phụ, đây là boss, đây là bà chủ, không thể đắc tội được!!!

Cô mỉm cười nói: "Sư phụ à, nếu chị cảm thấy có phép thần thông này, em còn có thể ở đây làm thuê sao? Chị mà còn hỏi như vậy nữa sẽ khiến em nghi ngờ chị đang cố tình khoe mẽ với em đó."

Lê Nguyệt Uẩn trả lời: "Bây giờ tôi chỉ muốn nhanh chóng biến Linh Linh thành người có tiền, như vậy thì có thể quang minh chính đại đưa em ấy về nhà."

"Chị có ý gì?" Tư Vũ Đồng ngạc nhiên: "Chị come out sao?"

Lê Nguyệt Uẩn: "Ừm."

Tư Vũ Đồng ngưỡng mộ nói: "Thiếu hiệp thật có dũng khí. Chẳng qua, hiện tại chị chỉ lo lắng Lê tổng không chấp sư nương thôi phải không?"

"Ừ."

"Hay là chị hỏi thử Sở Vũ Huân xem? Không phải cô ấy có rất nhiều cách làm giàu sao?" Tư Vũ Đồng đề xuất: "Em thấy cô ấy vừa đăng thêm mấy nghiệp vụ mới lên vòng bạn bè đó, chị cho sư nương đến chỗ cô ấy học nghề đi."

Lê Nguyệt Uẩn cân nhắc một lúc rồi nói: "Không được, những việc đó chỉ có thể kiếm chút tiền lẻ, không thể kiếm nhiều được."

"Vậy chỉ có thể mua vé số." Tư Vũ Đồng bất đắc dĩ nói.

"Không đáng tin." Lê Nguyệt Uẩn đang định cúp điện thoại thì nghe Tư Vũ Đồng hỏi chị: "Tại sao phải gấp gáp làm giàu như vậy? Chị có thể từ từ xây dựng mà."

Lê Nguyệt Uẩn thở dài: "Ba tôi bảo tôi đi xem mắt."

Tư Vũ Đồng lập tức thấu hiểu: "Bởi vì sư nương quá nghèo nên chị không dám công khai đối tượng, dẫn đến việc bị Lê tổng ép đi xem mắt? Cộng thêm nhãn quan của Lê tổng, nhất định sẽ tìm cho chị một đối tượng môn đăng hộ đối?"

"Đúng rồi."

Tư Vũ Đồng nhiều chuyện: "Đối tượng xem mắt là ai vậy?"

Nhắc đến chuyện này, Lê Nguyệt Uẩn càng thêm phiền muộn: "Thiên kim của Tập đoàn địa ốc Vu Thị."

"Không thể nào?" Tư Vũ Đồng ngạc nhiên, "Dự án hợp tác với Vu tổng vẫn đang tiến hành, sao có thể không biết xấu hổ từ chối? Hơn nữa em còn nghe người trong công ty họ nói, Vu tổng này thương yêu con gái còn hơn tính mạng, muốn gì được đó, lần này chị rơi vào thế khó rồi."

"Không nói nữa, tôi về đến nhà rồi."

"À vâng, nếu sư phụ tìm được biện pháp lên đời nhanh chóng, nhớ truyền thụ kinh nghiệm cho em nha a lô? Thời điểm sống chết thế này, đừng nhẫn tâm cúp điện thoại của em chứ!"

Lê Nguyệt Uẩn về đến đầu đường, thoáng liếc nhìn sang bên cạnh, bước chân dừng lại một chút rồi xoay người đi vào.

Hơn mười phút sau, chỉ đẩy cửa căn nhà thuê, thấy Vu Tư Linh đang ngồi trước bàn, hai tay ôm đầu, mắt nhìn không chớp vào thứ đang đặt trên bàn, cau mày lẩm bẩm, tựa như đang suy nghĩ một chuyện vô cùng trọng đại.

"Linh Linh." Lê Nguyệt Uẩn gọi to, "Chị về rồi."

Vu Tư Linh vui sướng nhìn chị, đứng dậy chạy đến ôm chị: "Em nhớ chị lắm, cuối cùng chị cũng về rồi."

Sự buồn bực trong lòng Lê Nguyệt Uẩn phút chốc bốc hơi, nụ cười nở trên môi, dịu dàng xoa lưng cô: "Ừm, chị cũng rất nhớ em."

"Chị không sao chứ?" Vu Tư Linh cẩn thận quan sát chị, "Em không dám gọi cho chị, sau đó mọi chuyện thế nào?"

"Chị không sao, còn em thế nào? Người nhà có làm khó dễ em không?" Lê Nguyệt Uẩn hỏi.

"Không sao không sao, tuy rằng trong chốc lát họ khó lòng tiếp thu, nhưng may mà họ cũng đã chấp nhận sự thật." Vu Tư Linh không đành lòng nói với chị chuyện xem mắt, cô tin mình có thể giải quyết ổn thoả mọi chuyện trước ngày đi xem mắt!

Lúc này Lê Nguyệt Uẩn mới thở phào nhẹ nhõm: "Không sao thì tốt rồi, em ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi, còn chị?"

"Ừm, chị cũng ăn rồi." Lê Nguyệt Uẩn thò tay vào trong túi, "À đúng rồi, chị có mua chút đồ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!