Chương 34: Xem mắt?!

Lê Thâm Tinh càng nghĩ càng ưng biện pháp này, khi về đến nhà thì đêm đã khuya, chỉ còn lại Lê Nguyên Dã ngồi ở bàn làm việc.

Cô lặng lẽ đi vào: "Ba, chị hai đâu rồi?"

"Ngủ." Lê Nguyên Dã tức giận nói, không ngờ Lê Nguyệt Uẩn quỳ mệt liền ngã xuống đất ngủ, làm bọn họ sợ mất mật tưởng đã xảy ra chuyện gì, sau đó thì đuổi chị về phòng đi ngủ.

"Ba, thật ra ba không cần phải tức giận như vậy." Lê Thâm Tinh ghé người vào bàn, cười hì hì, "Chị ấy làm trong ngành thiết kế nên đương nhiên tư duy phải cởi mở, nếu không thì lấy đâu ra nhiều cảm hứng như vậy. Nhưng ai là người khiến chị ấy hứng thú đối với ngành này? Là ba chứ ai. Hơn nữa, chị ấy du học nhiều năm như vậy, lối sống ở nước ngoài cũng ít nhiều ảnh hưởng đến chị ấy, mà ai là người cho chị ấy xuất ngoại?

Là ba chứ ai."

Lê Nguyên Dã: "Tóm lại ba mới là tội nhân đúng không?"

"Phì phì, sao ba có thể dùng từ "Tội nhân" thế này được." Lê Thâm Tinh phì phì hai tiếng trước khi quay đầu lại, cười tủm tỉm nói: "Ba chính là kim chỉ nam, là ngọn đèn soi sáng cuộc đời chị ấy."

"Hừ, ba không dạy nó thích phụ nữ."

Lê Thâm Tinh hỏi: "Vậy ba dạy chị ấy thích đàn ông sao?"

Lê Nguyên Dã bối rối: "Cái này còn phải dạy à?"

"Sao lại không cần, yêu thương một người cũng là một loại bản lĩnh nha, ba chỉ dạy chị ấy làm thế nào để tạo ra mô hình hoàn mỹ không khiếm khuyết, làm thế nào để tính toán bản vẽ chính xác nhất, nhưng ba đâu có dạy chị ấy cách yêu một người phải không?"

Lê Nguyên Dã mở to hai mắt, nhất thời không biết nên phản bác thế nào.

"Rốt cuộc thì chị ấy cũng thức tỉnh rồi, ba à, ba nên vui mới đúng!" Lê Thâm Tinh vỗ lên bàn, "Hay là ba muốn chị ấy chung sống cả đời với mấy bản vẽ đó? Hôm nay sủng hạnh cái này, ngày mai sủng hạnh cái kia?"

"……" Lê Nguyên Dã suýt chút nữa bị lừa, "Nhưng vẫn còn rất nhiều thanh niên tốt."

"Nhưng chị ấy không thích thì ba có thể làm gì bây giờ?" Lê Thâm Tinh lắc ngón trỏ kiểu nố nồ nô, nói rất cao thâm, "Ba không thể vừa muốn cái này lại vừa muốn cái kia, đạo lý này chắc ba cũng hiểu. Nếu ông trời đã cho ba một cô con gái thiên phú xuất chúng thì không thể để ba quá tự mãn được."

Lê Nguyên Dã đen mặt: "Cho nên ông trời mới cho thêm một đứa con gái luôn khiến người ta lo lắng."

"Ặc, con đang nói chuyện nghiêm túc, ba đừng ngắt lời."

"……"

"Ba, nói như vậy, ba muốn đứa con gái năng lực xuất chúng có thể tiếp nhận công ty hay là muốn một đứa chẳng biết làm gì như con, bạn trai lại còn là một kẻ khố rách áo ôm?"

Lê Nguyên Dã trầm tư một lát, ngạc nhiên hỏi: "Tại sao ba phải lựa chọn, không phải hai đứa đều là con gái của ba sao?"

"Hình như cũng đúng." Lê Thâm Tinh nói: "Vậy thôi, ba vẫn nên nghĩ thoáng chút đi. Việc chị hai muốn làm, ba tưởng có thể ngăn cản được sao?"

Đây chính là chuyện khiến Lê Nguyên Dã rầu rĩ, là vì biết không thể nào thay đổi nên mới cảm thấy tức giận.

Lê Thâm Tinh chớp chớp mắt, cong khoé môi: "Yên tâm đi ba, con có một diệu kế, có thể giúp ba quẳng gánh lo đi và vui sống."

"Cách gì?" Lê Nguyên Dã nửa tin nửa ngờ nhìn cô ấy.

"Nếu đã không cách nào thay đổi tính hướng của chị hai, chẳng bằng tìm một nơi tốt cho chị ấy. Ba làm thần giữ cửa ải này, tìm cho chị ấy một cô bạn gái, như vậy chị hai vui vẻ, ba cũng yên tâm, phải không? Đẹp cả đôi đường luôn!" Lê Thâm Tinh tự vỗ tay bạch bạch.

Lê Nguyên Dã lộ vẻ dao động, liếc mắt nhìn Lê Thâm Tinh một cái, "Được rồi được rồi, ý kiến dở hơi, nhanh về ngủ đi. Còn tóc tai của con nữa, mau cho nó về trạng thái bình thường đi."

Lê Thâm Tinh mắt điếc tai ngơ, nhún vai, quay người về phòng.

Đến khi trong phòng không còn ai khác, Lê Nguyên Dã lập tức mở trình duyệt, tìm kiếm ——

Con gái come out thì nên làm sao?

Có nên tin tưởng vào việc xem mắt không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!