Chương 33: Ván bài của bốn phú nhị đại

Nghe Lê Thâm Tinh nói vậy, quả thật cũng có chút đạo lý.

Lê Nguyên Dã nghĩ kỹ rồi, sợ gì nghèo khó, người còn trẻ, chỉ cần có chí cầu tiến là được.

Bạn trai nghèo rớt xà rông vẫn dễ tiếp nhận hơn nhiều so với bạn gái không rõ lai lịch.

"Ăn cơm trước đi." Lê Nguyên Dã phất tay.

Lê Thâm Tinh như được đại xá, khi đứng dậy còn không quên chắp tay trước ngực cảm ơn Lê Nguyệt Uẩn: "Chị à, cảm ơn đại ân đại đức của chị, em đây suốt đời không quên, em đi ăn cớm trước nha."

Lê Nguyệt Uẩn căm giận liếc nhìn cô ta, vô tình chạm phải ánh mắt uy nghiêm của cha mình, lập tức xấu hổ quay đầu lại.

"Nguyệt Uẩn, từ nhỏ đến lớn con chưa từng làm ba thất vọng." Lê Nguyên Dã lên tiếng.

Lê Nguyệt Uẩn trả lời: "Làm sao ba biết lần này con làm ba thất vọng? Thứ nhất, con không phạm pháp, thứ hai, không cưỡng ép người khác, chỉ là đối tượng của con khác với ba mẹ mà thôi."

Lê Nguyên Dã bị chặn họng không nói được lời nào, quay đầu nhìn về phía Trương Tình Không: "Em nói đi."

Trương Tình Không đứng một bên, nhỏ giọng thầm thì: "Em cảm thấy con mình nói rất đúng."

Lê Nguyên Dã giận đến hít thở không thông, đi hai bước tại chỗ, sau đó xoay người trở về phòng mình.

Cửa phòng phát ra một tiếng "Ầm" rất vang.

Lê Nguyệt Uẩn nhìn Trương Tình Không cầu cứu, Trương Tình Không gật đầu, nhỏ giọng nói: "Mẹ đi xem ba con, con cứ ở yên đây, ba con chịu mềm không chịu cứng."

"Dạ, con biết."

Lê Nguyệt Uẩn quỳ không được bao lâu thì Lê Thâm Tinh cầm theo đùi gà bước vào, ngồi xếp bằng đối diện với chị, đắc ý nhai thịt: "Chị à, chuyện lần này không thể trách em được, ai bảo chị không nói trước với em tiếng nào."

Lê Nguyệt Uẩn tức giận nhìn cô ta: "Chuyện lớn như vậy, sao em không nói với chị?"

"Cách ba tuổi đã là cả một khoảng cách thế hệ rồi, haizzz, khoảng cách giữa hai chúng ta quá lớn, có nói chị cũng chẳng nghe." Lê Thâm Tinh tiếp gặm đùi gà, lơ đễnh nói: "Hơn nữa, với tư tưởng tối cổ của chị, có lẽ em vừa nói xong kế hoạch đã bị chị can ngăn, hoặc là đi nói với ba, thế thì làm sao em tiến hành được nữa?"

Lê Nguyệt Uẩn không thể phản bác, trong quá khứ, mỗi lần Lê Thâm Tinh tiết lộ kế hoạch xấu xa nào đó, chị luôn là người đầu tiên ngăn cản.

Cho nên, đây là quả báo phải không?

"Haizzz." Chị thở dài một hơi.

"Chị đừng buồn." Lê Thâm Tinh ăn xong đùi gà, ném vào thùng rác, liếm ngón tay, "Chị có can đảm đứng lên đã làm em hâm mộ lắm rồi ha ha ha ha ha."

Lê Nguyệt Uẩn quay đầu đi, không để ý đến cô ta nữa.

"Chị, nói thật với em đi." Lê Thâm Tinh ghé sát vào người chị, nhỏ giọng hỏi: "Có phải chị đã tìm được bạn gái nên mới come out phải không?"

"Chuyện này không cần em lo." Lê Nguyệt Uẩn liếc nhìn cô ta, "Bạn trai em đâu, sao không đưa về nhà, lại còn bày trò lớn như vậy để giới thiệu nữa."

"Cho chị ế mốc meo luôn đi! Hừ!" Lê Thâm Tinh quay đầu bước ra khỏi phòng...

Lúc ăn tối, Vu Tư Linh ngồi trên bàn ăn, hai tay đặt trên gối, ngoan ngoãn vô cùng tận: "Ba à, ba ăn chút cơm đi, đừng để bị đói."

"Hừ." Vu Thiên Tung tức giận quay đầu đi chỗ khác, "Lớn rồi, lông cánh cứng rồi, còn quan tâm lão già này làm gì."

"Đương nhiên phải quan tâm chứ, ba là người con yêu nhất trên đời mà." Vu Tư Linh gắp món thịt ông ấy thích ăn nhất vào chén ông ấy, "Mau ăn cơm đi, đừng tuyệt thực nữa."

Vu Thiên Tung: "Ba! Ăn! Không! Vô."

Vu Tư Linh đánh mắt ra hiệu cho chú Trương, chú Trương liền lấy con dao phay cắm sau lưng ra, hàn quang chói lọi trước mắt ông ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!