Chương 32: Biến đổi khôn lường

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi Vu Tư Linh gọi điện cho Lê Nguyệt Uẩn, đối phương đang bận bảo vệ Lê Thâm Tinh.

"Linh Linh, hiện giờ chị có chút việc, gọi lại cho em sau nhé." Lê Nguyệt Uẩn vội vàng cúp điện thoại, sau đó hỗ trợ mẹ ôm lấy Lê Nguyên Dã, "Ba, ba bình tĩnh một chút."

Lê Nguyên Dã không cách nào bình tĩnh, mắt kính lệch hẳn sang một bên: "Lê Thâm Tinh, từ nhỏ cô đã nổi loạn tôi không nói, nhưng lớn chừng này rồi vẫn cần tôi dạy dỗ nữa phải không!"

Lê Thâm Tinh trả lời: "Đây là chuyện riêng của con, con chỉ thông báo cho mọi người biết thôi. Ba không đồng ý cũng được, nhưng con vẫn sẽ ở bên cạnh cô ấy, đừng ai hòng chia rẽ tụi con!"

Lê Nguyệt Uẩn thầm đau đớn, đứa em này đã giành nói hết những lời trong lòng chị, đến lúc đó chị phải dùng từ gì để thuyết phục cha mình đây?

Chị quay đầu nói với Lê Thâm Tinh: "Em bớt nói lại vài câu, nhanh về phòng đi."

Lê Thâm Tinh xoay người định bỏ chạy, nhưng Lê Nguyên Dã không đồng ý, gầm lên giận dữ: "Nếu cô còn xem tôi là ba thì cút trở về đây."

Bước chân Lê Thâm Tinh thoáng khựng lại, quay đầu lại hỏi: "Ba muốn làm gì?"

Lê Nguyên Dã chỉ vào phòng làm việc: "Vào trong kia."

Lê Thâm Tinh nhìn Lê Nguyệt Uẩn, lại nhìn Trương Tình Không, khi thấy hai người đồng thời gật đầu mới bước vào phòng làm việc một cách miễn cưỡng.

Lê Nguyên Dã theo sau, nhốt Lê Nguyệt Uẩn và Trương Tình Không ngoài cửa.

Một lúc sau, bên trong vang lên tiếng kêu rên của Lê Thâm Tinh.

"Ai nha, ba con sẽ không kéo trọc đầu con bé phải không?" Trương Tình Không lo lắng nói: "Ông ấy đã khó chịu với tóc tai của con bé, thế này có phải là đang trực tiếp cắt phăng đi không?"

So với tóc, Lê Nguyệt Uẩn càng lo lắng tứ chi của Lê Thâm Tinh có thể ra ngoài nguyên vẹn hay không. Chị ôm theo sợ hãi về phòng mình, cầm di động lên, thấy Vu Tư Linh gửi một tin nhắn đến hỏi thăm tình hình hiện tại thế nào, chị lập tức gõ phím trả lời.

[ A Lê ]: Có chút phiền phức, em gái chị đã giành come out trước.

[ Không phải là 0]:???

[ Không phải là 0]: Không thể nào, không thể nào?

[ Không phải là 0]: Vậy hôm nay chị khoan hãy tham gia cuộc vui, để ngày khác đi.

[ A Lê ]: Haizzz, đành vậy thôi.

[ Không phải là 0]: Không sao, ngày tháng còn dài, đừng lo lắng. Xoa đầu. jpg

Vu Tư Linh an ủi chị một lúc mới nói chị đi xem người nhà thế nào.

Lê Nguyệt Uẩn đáp "Ừm" một tiếng rồi đến phòng làm việc, thấy Trương Tình Không đang dán người lên cửa, chị nhỏ giọng hỏi: "Bên trong thế nào rồi mẹ?"

Trương Tình Không lắc đầu, trả lời: "Không biết, không nghe thấy gì hết."

Lê Nguyệt Uẩn cũng dán lên cửa nghe lén, chưa được mấy phút thì cửa đã mở ra, suýt chút nữa cả hai người ôm nhau ngã nhào.

"Ba." Lê Nguyệt Uẩn vội đứng thẳng người, vẻ mặt xấu hổ nhưng tầm mắt đã nhanh chóng lướt vào trong, thấy Lê Thâm Tinh đang thoải mái quỳ ở đó, chị vô thức sờ sờ lên đầu gối mình.

Cũng còn may, vẫn giữ được đôi tay, Lê Nguyệt Uẩn thầm thở phào một hơi.

"Ba, chúng ta nhanh xuống ăn cơm đi, cơm nước vẫn chưa ăn xong." Lê Nguyệt Uẩn nói.

"Đúng, đúng rồi, A Tinh mau ra ăn cơm." Trương Tình Không lập tức đưa mắt ra hiệu.

"Để tôi xem nó có dám không." Lê Nguyên Dã nói: "Nó nói muốn tuyệt thực, vậy cứ xem thử nó tuyệt thực được bao lâu, hai người không ai được cho nó ăn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!