Lê Nguyệt Uẩn đứng trước cổng lớn Lê gia, trên tay ôm vài tập tài liệu.
Mẹ Lê đi ra ngoài đón, đầu tiên là vui vẻ ôm lấy chị, sau đó cầm lấy xấp tài liệu của chị, đồng thời cầm luôn túi nilon đen trên tay chị, trách móc: "Con về nhà là tốt rồi, còn mang theo quà cáp làm gì."
Nói xong, nụ cười trên môi Trương Tình Không lập tức cứng đờ.
Chỉ thấy trong túi có một mớ hành lá nhỏ xanh mướt, còn mang theo bùn đất, giống như vừa mới nhổ lên.
"Đây là?" Trương Tình Không hoài nghi nhìn con gái của mình, "Đừng nói đây là con cố tình mua nha?"
"Tất nhiên không phải." Lê Nguyệt Uẩn không nhịn được cong khoé môi, "Là một người bạn của con bảo con mang đến, đây là sản phẩm tự nhiên, rất dinh dưỡng và tốt cho sức khoẻ."
Trương Tình Không mỉm cười: "Thú vị thật, bạn bè của con còn có người trồng hành lá sao?"
"Đương nhiên." Lê Nguyệt Uẩn cười cười bước vào, thầm nghĩ: trong đây còn có một nửa công sức của con đó.
"Tới rồi à." Lê Nguyên Dã bước ra từ phòng làm việc ở tầng hai, đeo một cặp kính đen, giọng nghiêm túc.
"Dạ, ba." Lê Nguyệt Uẩn gọi một tiếng.
"Lên đi." Lê Nguyên Dã xoay người vào phòng.
Lê Nguyệt Uẩn cầm tài liệu lên lầu. Lê Nguyên Dã cẩn thận kiểm tra, sau khi nghe chị báo cáo tình hình trong công ty mới trầm ngâm nói: "Ừm, làm tốt lắm."
Lê Nguyệt Uẩn cười khẽ.
Lê Nguyên Dã ngẩng đầu nhìn chị, muốn nói lại thôi, cuối cùng, giống như lấy hết can đảm để bổ sung một câu: "Không hổ là con gái của ba."
Lê Nguyệt Uẩn sửng sốt, có chút khó xử.
Ngày thường, nội dung trao đổi giữa hai cha con đều là công việc, bản tính Lê Nguyên Dã hướng nội nên lại càng hiếm khi khen ngợi con gái, ông ấy cũng không có thói quen này.
Chỉ không ngờ, hôm nay người đàn ông ương ngạnh này lại chủ động khen Lê Nguyệt Uẩn, tuy rằng khiến người ta có chút xấu hổ, nhưng thật ra cũng rất vui sướng.
Lê Nguyệt Uẩn cũng ngượng ngùng đáp lại một câu: "Cảm ơn ba."
Hai người họ đảo tầm mắt, Lê Nguyệt Uẩn xoay người tại chỗ, không nhịn được tò mò hỏi: "Ba, ba sao vậy?"
Lê Nguyên Dã trầm ngâm nói: "Hai hôm trước có gặp mặt Vu tổng, nghe được vài chuyện."
"Chuyện gì vậy?"
"Không có gì, con xuống trước đi, ba làm xong sẽ xuống sau."
"Dạ."
Lê Nguyên Dã nhìn theo bóng lưng chị, hồi ức lại trở về buổi gặp hai hôm trước.
Như thường lệ, hai người lại mở đại hội khen con, trong suốt chương trình, Vu Thiên Tung còn gọi điện cho con gái, hai người ở trong điện thoại, một câu "Ba yêu con", lại một câu "Con yêu ba", khiến Lê Nguyên Dã rớt da gà đầy đất, ông cảm thấy rờn rợn nhưng đồng thời cũng có một sự hâm mộ không hề nhẹ.
Sau khi cúp điện thoại, Lê Nguyên Dã bật ngay chế độ mỉa mai: "Cũng không biết bao nhiêu tuổi rồi mà ngày nào cũng nói với mấy đứa nhỏ những lời buồn nôn như vậy, không biết ngấy là gì."
Vu Thiên Tung hớn hở nói: "Sao mà ngấy được, tôi chỉ nói ra những lời trong lòng mình thôi. Tôi yêu con gái tôi, tất nhiên phải cho con bé biết chứ."
Lê Nguyên Dã: "Hừ."
"Dưới quá trình đào tạo lâu bền của tôi, cục cưng nhà chúng tôi cũng rất thích biểu đạt cảm xúc, tình cảm giữa bọn tôi tốt lắm nha!" Vu Thiên Tung đắc ý nói: "Sao không thấy ông gọi điện cho con gái vậy?"
"Con gái tôi bận lắm, bận kiếm tiền." Lê Nguyên Dã hếch cằm lên, "Người trong công ty đều dựa vào con bé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!