Trương Dao Phi chộp lấy đôi dép lê trên quầy hàng, chạy theo đuổi đánh Vu Tư Linh và Sở Vũ Huân, ba người ồn ào náo loạn. Chờ đến khi Trương Dao Phi dừng lại thở hồng hộc thì hotboy đã không thấy tăm hơi.
Không chừng đã bị sự hung dữ của đại tiểu thư doạ bỏ chạy thục mạng rồi.
Trương Dao Phi tức giận co người trong góc tường, vừa vẽ vòng tròn vừa nguyền rủa hai người kia.
Chiếc loa trước mặt vẫn đang làm việc vô cùng tận tuỵ: "Thuốc diệt gián, keo dính chuột, khắc tinh của bệnh thối chân đây."
Người qua đường nhìn thấy cô bé đáng thương, vội móc tiền ra mua giúp.
Chỉ chốc lát sau, mấy túi thuốc trước mặt đã bán hết sạch.
Sở Vũ Huân vô cùng sung sướng, chia cho Trương Dao Phi một phần ba lợi nhuận: "Không ngờ cô lại là thiên tài kinh doanh, lần sau nếu muốn kiếm tiền thì nhớ đến tìm tôi nha."
Trương Dao Phi nắm trong tay số tiền ít đến đáng thương, vừa định ném xuống, đã thấy Vu Tư Linh cúi đầu nhận một món tiền khác trong không khí trang nghiêm và xúc động.
Trương Dao Phi: "?"
Vu Tư Linh nhận tiền xong, chào tạm biệt Sở Vũ Huân chuẩn bị về nhà.
Trương Dao Phi lập tức chạy theo: "Tôi không nhìn lầm chứ, cô vì một chút tiền này mà vui vẻ đến vậy sao?"
"Cô không vui sao? Đây chính là khoản tiền cô tự tay kiếm được." Vu Tư Linh nói.
Trương Dao Phi nhìn xuống mấy đồng trong tay: "Tôi không vui! Bạn trai sắp vào tay rồi còn sổng mất!"
Vu Tư Linh cười nói: "Bình tĩnh đi, nếu cậu ta thật sự thích cô thì nhất định hai người sẽ ở bên nhau, không cần nóng vội nhất thời. Nhưng cô thích cậu ta ở điểm nào vậy?"
Trương Dao Phi không chút do dự: "Đẹp trai, đưa ra ngoài rất có thể diện."
"Vậy thì sớm muộn gì cũng có một ngày cậu ta già đi, đến lúc đó hết đẹp thì sao?" Vu Tư Linh hỏi.
"Vậy lại tìm người khác đẹp trai hơn."
"……" Vu Tư Linh tức giận nhấn đầu cô ta xuống, "Cô đúng là đồ sinh vật đơn bào."
"Cô dám đánh tôi?!" Trương Dao Phi ôm đầu, không thể tin nhìn Vu Tư Linh, "Có vấn đề gì sao! Ai mà không phải là sinh vật thị giác! Tôi không tin cô tìm đối tượng mà không cần xem mặt!"
"Đương nhiên tôi cũng có xem." Vu Tư Linh đắc ý hất cằm lên, "Nhưng tôi sẽ không chán ghét chỉ vì chị ấy già đi đâu."
"Thật sao?" Trương Dao Phi không thèm tin, tốc độ thay đổi đối tượng của phú nhị đại các cô không phải còn nhanh hơn thay quần áo sao?
"Tất nhiên là thật, tôi khác các cô." Vu Tư Linh ra vẻ cao thâm nói.
Trương Dao Phi tò mò: "Khác chỗ nào?"
"Đối tượng của tôi tốt hơn vạn lần so với các cô, tất nhiên sẽ không mỗi ngày mỗi đổi." Nói xong, Vu Tư Linh chạy đến ven đường dừng một chiếc taxi, vẫy tay, "Về sớm đi nha, chú ý an toàn, tạm biệt!"
Trương Dao Phi nhìn chiếc xe nghênh ngang rời đi, sau đó mới từ từ hoàn hồn. Cô ta vừa nói gì? Đối tượng của tôi?
Vu Tư Linh đang yêu?!
Tốt quá rồi, quả nhiên việc nằm vùng đêm nay thật sự có hiệu quả, thế này không phải đã bị mình bắt được nhược điểm rồi sao!
Vu Tư Linh về đến nhà, tắm rửa xong mới thấy Lê Nguyệt Uẩn trở về, vội chạy lại xách giúp đồ trong tay chị ấy: "Chị mua gì vậy?"
"Trái cây."
Vu Tư Linh vừa mở ra liền thấy: "Sao chị mua cherry nhiều vậy? Chỗ này mua hết bao nhiêu tiền đây?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!