Chương 29: Có nên chúc mừng bằng việc come out không?

Trước đó, Lê Nguyệt Uẩn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ hẹn hò với một cô bé nghèo xác nghèo xơ như vậy. Cũng không ngờ rằng hai người sẽ có một tình yêu nồng nhiệt trong căn nhà rách nát, chật hẹp thế này. Càng bất ngờ hơn nữa, sau khi gió mưa vần vũ, vào lúc trời quang mây tạnh, chị phải kéo theo túi nilon đến vựa ve chai.

Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi làm gì thế này?

"Nhanh kéo vào cho ông chủ đi chị." Vu Tư Linh vẫy tay với Lê Nguyệt Uẩn.

Lê Nguyệt Uẩn đặt đồ xuống, hỏi ông chủ: "Bao nhiêu tiền vậy?"

"Đừng vội, để tôi đếm." Ông chủ không ngờ mới sáng sớm đã có người kéo tiền đến cửa, lại còn là hai cô gái trẻ trung xinh đẹp, ông ta vừa đếm chai vừa cảm thán: "Ôi, thời bây giờ thanh niên như mấy cô không còn nhiều đâu, nhiều người ăn uống xong là tiện tay vứt luôn, có những người như các cô thật tốt, có thể tái chế những thứ bỏ đi, lại còn tiết kiệm tiền nữa...

Ôi chao, tôi đếm tới bao nhiêu rồi?"

"23." Lê Nguyệt Uẩn nhắc nhở.

"Đúng đúng, 23." Ông chủ tiếp tục đếm, "Ồ, chắc các cô mới chuyển đến đây? Sống ở đâu... ba mươi mấy rồi?"

"32." Lê Nguyệt Uẩn nói.

"Đúng đúng." Rốt cuộc ông chủ cũng không huyên thuyên nữa, tập trung đếm chai, cuối cùng tính được hai đồng bảy xu.

Nhờ có Vu Tư Linh đứng một bên nũng nịu, ra dáng cute phô mai que mới khiến ông chủ trả hai đồng tám tiền mặt.

Đã rất lâu rồi mới cầm được tiền mặt, trên đường trở về, cô giơ lên mấy đồng tiền lẻ, ánh sáng rạng ngời chảy tràn trên khuôn mặt cô.

Cô hơi nheo mắt lại, nghiêng đầu mỉm cười: "Thành quả lao động thật là thơm."

Lê Nguyệt Uẩn nhìn thấy dáng vẻ thoả mãn của cô, nhịn không được khẽ véo lên mặt cô: "Vui vẻ đến vậy sao?"

"Chứ sao, đây là những đồng tiền đầu tiên chúng ta cùng nhau kiếm được!" Vu Tư Linh về đến nhà, lấy ra một con heo đất giá hai đồng mua ở cửa hàng, đút hai đồng tám vào đó, vô cùng sung sướng nói: "Nếu trong đây đủ một trăm đồng, chúng ta kết hôn đi."

"!"

Lê Nguyệt Uẩn phải lấy di động gọi cho vựa ve chai ngay tức khắc để ra giá cao mua chai nhựa!

"Nhưng chắc không thể nào đâu ha ha ha ha." Vu Tư Linh ôm bụng cười to.

Lê Nguyệt Uẩn: T^T

Hai người thu xếp xong chuẩn bị ra cửa, khi Lê Nguyệt Uẩn vừa đẩy xe đạp ra liền thấy Vu Tư Linh nhìn chiếc xe muốn nói lại thôi.

Bốn mắt nhìn nhau, chị vô cùng tự nhiên đẩy xe về, khóa lại, nói: "Hôm nay chúng ta đều kiếm được tiền, hay là xa xỉ một chút, gọi taxi nha?"

"Dạ!" Vu Tư Linh đang có ý này.

Hai người chậm rãi nắm tay nhau đi trên vỉa hè, gọi một chiếc taxi đến trường học trước. Vu Tư Linh dựa vào người chị ngủ bù, sau khi đến nơi mới bị gọi dậy.

Vu Tư Linh xuống xe, vẫy tay với chị: "Chị mau đi làm đi."

"Được rồi, tối nay gặp."

"Khoan đã." Vu Tư Linh chống hai tay vào thành xe, thò đầu vào trong, nhanh chóng hôn lên môi chị, cười nói: "Tối nay gặp."

Xe từ từ di chuyển về phía trước, Lê Nguyệt Uẩn vẫn luôn quay đầu nhìn lại phía sau, mãi đến khi không còn thấy bóng người nữa, chị mới thu hồi ánh mắt.

Tài xế ngượng ngùng hỏi "Người đẹp, bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Viện thiết kế Vô giới."

"Người kia..." Ánh mắt người tài xế tránh né, hỏi: "Vừa rồi tôi không cố ý nhìn, nhưng hai người các cô là..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!