"Đây, để em dán cho hai người." Vu Tư Linh vừa xuất sư thành công lập tức tự đề cử, lấy di động của hai người đến, dán cho vị "Phú nhị đại" trước.
Lê Nguyệt Uẩn cúi đầu, yên lặng nhìn động tác thuần thục của cô, đôi tay thon dài nhanh nhẹn di chuyển trên miếng dán màn hình, vẻ mặt chuyên chú, như thể đó là một bảo vật vô cùng quan trọng.
Đúng là một người vừa nghiêm túc vừa nhiệt tình, còn yêu đời tha thiết nữa, Lê Nguyệt Uẩn âm thầm cảm thán, ánh mắt nhìn cô lại dịu dàng thêm một chút.
Vu Tư Linh dán xong chiếc điện thoại Appear* của Tư Vũ Đồng, lại cầm lên chiếc điện thoại hàng Quảng Châu của Lê Nguyệt Uẩn, dừng lại một chút, vô thức liếc nhìn Lê Nguyệt Uẩn, nở một nụ cười khích lệ.
(*Chỗ này tác giả viết là điện thoại quả lê nha, mình chơi chữ luôn cho ra dáng hàng nhái của Apple, hoặc cũng có thể hiểu là tác giả dùng từ như vậy để tránh nói ra tên sản phẩm.)
Chị người yêu tội nghiệp không có một chiếc điện thoại đàng hoàng, thế nhưng đứng bên cạnh phú nhị đại vẫn không chút yếu thế. Tự lập tự cường, không kiêu ngạo cũng không hèn mọn, không hổ là người phụ nữ của mình!
Nghĩ đến đây, động tác trên tay Vu Tư Linh liền chậm lại, cô phải đặt chính xác miếng dán lên màn hình, không thể nghiêng lệch, càng không thể có bọt khí!
Trong lúc chà lau không cẩn thận nên bật sáng màn hình, vừa liếc mắt liền thấy một khuôn mặt không thể quen thuộc hơn.
Cô chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào bản thân trong màn hình, đây là bức ảnh chụp khuôn mặt đang ngủ của cô cùng ánh mặt trời bên ngoài đang rọi vào, bố cục ánh sáng được nắm bắt rất tinh tế.
Người không biết sẽ lầm tưởng là hình lấy trên mạng ấy chứ.
Cô ngẩng đầu lên, ngượng ngùng e thẹn chọc vào lòng bàn tay Lê Nguyệt Uẩn, Lê Nguyệt Uẩn lập tức khép lòng bàn tay lại, giữ chặt tay cô.
Sở Vũ Huân: "..."
Tư Vũ Đồng: "..."
Dán có cái màn hình điện thoại rồi sao dán lên người ta luôn vậy!
Sở Vũ Huân không muốn xem tiếp, quay đầu nhìn về phía một bóng đèn khác, nhỏ giọng hỏi: "Cho hỏi, các chị làm việc ở công trường nào vậy? Có còn nhận người không? Có yêu cầu gì về ngoại hình không?"
"..." Tư Vũ Đồng chột dạ nói: "Tạm thời hết tuyển rồi, chắc cô vẫn còn đi học đúng không?"
"Đúng vậy." Sở Vũ Huân đẩy đẩy gọng kính, đôi mắt có hồn sáng ngời lên, "Tôi đang học song song hai văn bằng, ngày thường thì ra ngoài mở quầy hàng kiếm tiền."
Tư Vũ Đồng ngạc nhiên nhìn cô ấy, thầm nghĩ "Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong", hỏi: "Hai ngành nào vậy?"
"Máy xúc đất ở Lam Tường và nấu ăn ở Tân Đông Phương."
"..."
"Cho nên, tôi nghĩ công trường xây dựng chỗ các chị rất cần một tài năng như tôi." Sở Vũ Huân đã bắt đầu suy tính cho việc làm sau khi tốt nghiệp của mình, "Chị nhìn xem có thể nhét thêm tôi vào được không? Tôi lái máy xúc xong còn có thể nấu cơm cho mọi người, đương nhiên tiền lương phải gấp đôi mới được."
"Nhìn không ra khả năng ăn nói của cô còn tốt như vậy." Tư Vũ Đồng khen.
"Quá khen quá khen, dòng đời xô đẩy sẽ xồ ra bản năng sinh tồn." Sở Vũ Huân cười nói: "Chị nói đúng không, tiểu sư phụ?"
"Tiểu sư phụ?" Tư Vũ Đồng làm đệ tử đã lâu, bị quát mắng đã quen, nay nghe đến xưng hô này chợt vui vẻ hẳn, "Sao lại gọi tôi là tiểu sư phụ?"
Sở Vũ Huân: "Chị xem chị da trắng thịt mềm, mỡ màng bóng bẩy, còn không phải Đường Tăng chuyển thế hay sao?"
Tư Vũ Đồng: "..."
Lúc này có một cặp vợ chồng trung niên đi qua, nhìn quanh quất, có vẻ như đang tìm kiếm gì đó.
Sở Vũ Huân liếc nhìn những quầy hàng khác trong đường hầm, nhanh chóng nhận ra bọn họ đang tìm gì, lập tức lấy ra một chiếc loa từ xe đẩy, bật lên ——
"Thuốc diệt gián, keo dính chuột, khắc tinh của bệnh thối chân đây."
Ba người kia giật nảy mình, mặt lộ ra vẻ khiếp sợ nhìn cô ấy. Lát sau, quả nhiên cặp vợ chồng kia đi tới: "Tôi lấy ba bịch thuốc diệt gián."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!