Chương 27: Ngọt ngào và đau khổ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hoàng hôn dần rơi xuống nơi cuối trời, Sở Vũ Huân ngẩng đầu nhìn ánh chiều buông, cảm khái ngâm: "Tịch dương vô cùng đẹp, chỉ là ngày sắp qua*. Đối tượng vô cùng tốt, chỉ là não hơi lag."

(*Ở đây mượn ý tứ hai câu thơ trong bài "Lên đồi Lạc Du" của nhà thơ Lý Thương Ẩn đời Đường để tức cảnh sinh tình 😂)

"Haizzz!" Vu Tư Linh nặng nề thở dài.

Sở Vũ Huân thích thú nghe hết câu chuyện trong cả buổi chiều, sau đó đứng lên vỗ vỗ mông, ngạc nhiên hỏi: "Túm cái váy lại là bạn gái cậu rất nghèo nhưng lại ghét người giàu, nên cậu bị ép bán thân vào con đường giả nghèo giả khổ?"

"Ừ." Vu Tư Linh gật đầu.

"Chị ấy không chê cậu sao?" Sở Vũ Huân dừng một chút, "Không đúng không đúng, chị ấy là phụ hồ thì không lý nào lại chê cậu, quả thật hai người đúng là một cặp trời sinh."

"Đúng rồi! Tôi cũng cảm thấy bọn tôi đúng là trời sinh một cặp!" Vu Tư Linh lắc lư đầu đắc ý.

Sở Vũ Huân lại hỏi: "Vậy nếu như cậu bại lộ thì sao?"

Nét tươi cười trên mặt Vu Tư Linh cứng đờ: "Tôi cũng đang rầu, nếu như bây giờ nói thẳng với chị ấy, có khi nào chị ấy sẽ tức giận đến mức lập tức chia tay không?"

"Vậy cậu định làm thế nào đây?"

"Chờ cho tình cảm giữa bọn tôi sâu sắc thêm chút nữa, đến mức dù chị ấy có đánh chết tôi cũng không thể nào rời xa tôi, đến lúc đó tôi sẽ nói cho chị ấy biết." Vu Tư Linh nhấp nhấp môi, "Cậu thấy thế nào?"

"Tôi cũng chưa yêu bao giờ, không thể cho cậu cao kiến gì." Sở Vũ Huân đẩy đẩy gọng kính, "Nhưng tôi có một đề xuất thế này cho cậu."

Vu Tư Linh: "Thế nào?"

"Không phải cậu đang giả nghèo sao?" Sở Vũ Huân nói: "Tôi có thể dạy cậu kỹ năng sinh tồn của người nghèo."

"Kỹ năng sinh tồn?" Vu Tư Linh tò mò nhìn cô ấy.

"Đúng vậy." Sở Vũ Huân lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra, "Nè, tôi có thể cung cấp không giới hạn những dịch vụ viết trên đây, cậu xem thử mình hứng thú với cái nào."

Vu Tư Linh nhìn những đề mục được in trên danh thiếp: Làm hộ bài tập chuyên nghiệp, đầu bếp chuyên nghiệp, dán màn hình chuyên nghiệp, bán thuốc gián chuyên nghiệp.

"..." Hồi lâu sau, Vu Tư Linh như nhìn thấy cứu tinh, kích động nắm lấy tay cô ấy, "Đại ca, đưa em theo đi!"

"Không thành vấn đề, nhớ trả tiền." Sở Vũ Huân nói: "Tôi không làm không công, muốn học gì cứ nói, chuyện giá cả thì dễ bàn. Hiện tại cậu đang học nấu ăn, nếu muốn chuyên sâu một chút thì cứ bảo, tôi có thể dạy cậu gieo mầm, trồng rau, bón phân."

Vu Tư Linh: "Cũng không cần đâm sâu đến mức đó."

"OK, vậy hai tuần sau cậu đến tìm tôi, tôi đưa cậu đến học ké khoá nấu ăn. À đúng rồi, nhớ giữ lại nước rửa mặt và rửa chân của cậu để xả toilet, nhất định phải tiết kiệm điện nước, đây là điều vô cùng quan trọng, sẽ làm nổi bật lên hình tượng nghèo khổ của cậu."

"Đã rõ!" Vu Tư Linh nhớ kỹ, "Đúng rồi, cái dán màn hình đó có thể dạy tôi không?"

"Có thể chứ, tôi đang định dọn hàng, cậu muốn đi cùng không?" Sở Vũ Huân hỏi.

"Muốn!"

Trong văn phòng ở Viện thiết kế Vô giới, Tư Vũ Đồng rót một cốc nước cho Lê Nguyệt Uẩn, "Đây, nói lâu như vậy hẳn cũng khát nước lắm rồi."

Lê Nguyệt Uẩn nhận cốc nước uống hai ngụm, cau mày suy nghĩ: "Dường như lâu lắm rồi tôi không uống loại trà này."

"Còn gì nữa, bây giờ chị toàn uống trà hoa." Tư Vũ Đồng trợn tròn mắt, "Vừa thức đêm tăng ca, vừa uống trà hoa dưỡng da."

"Hết cách rồi, ai bảo tôi lớn tuổi chứ."

"Êu, bây giờ biết mình là người cao tuổi rồi sao? Là ai trước kia tăng ca không cần mạng vậy nhỉ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!