Chương 25: Trò chơi vui vẻ khi hẹn hò

Vu Tư Linh về đến nhà, cực kỳ sung sướng lấy chứng chỉ xe nâng ra, bị Vu Thiên Tung nhìn thấy.

"Bé con, đây là gì vậy?" Vu Thiên Tung lật qua lật lại xem xét, "Con chơi chán xe thể thao rồi nên muốn đổi khẩu vị à?"

"Dĩ nhiên không phải! Là vì... sở thích thôi." Vu Tư Linh vội đoạt lại, nhét vào ba lô vịt vàng.

"Còn cái này con mua khi nào vậy? Túi xách trong phòng để quần áo cũng không thoả mãn được con nữa sao?" Vu Thiên Tung chỉ vào ba lô vịt vàng, hỏi.

"Con mua trên mạng mấy hôm trước, ba ba, thì ra 9 đồng 9 cũng đào ra được bảo bối đó!" Vu Tư Linh vui vẻ nói: "Tối qua con cũng có đặt cho ba một đôi dép á, khi nào hàng giao tới ba mang thử xem."

Vu Thiên Tung hoang mang đi vòng quanh cô: "Nếu ba không nhìn lầm, đây là đồ con mua ở chợ si đa hôm trước phải không?"

"Dạ." Vu Tư Linh xoay một vòng, "Đẹp không ba?"

"Đẹp, con có quấn bao bố thì vẫn đẹp." Vu Thiên Tung nhắm mắt tâng bốc.

Vu Tư Linh thở dài nói: "Ba à, ba đừng có u mê quên lối về* như vậy nữa."

(*Nguyên văn dùng từ   nghĩa là li3m cẩu, một thuật ngữ mạng thường dùng trong những mối quan hệ nam nữ, trong đó có một người vì yêu người kia mà có thể mất hết tôn nghiêm, tự hạ thấp bản thân trước mặt đối phương. Xét thấy áp dụng vào trường hợp này thì không phù hợp lắm với văn hoá VN nên editor tạm dùng từ thay thế.)

"Nhưng mà ba thích như vậy đó, con không cần quan tâm." Vu Thiên Tung khịt mũi, hơi cau mày, "Dạo này sao ba cứ thấy con quái quái."

"Quái chỗ nào chứ, không phải chỉ thay đổi phong cách ăn mặc thôi sao?" Vu Tư Linh không hiểu.

"Nhưng con thay đổi quá nhanh, ba theo không kịp. Con không tiêu tiền nữa thì việc kiếm tiền của ba còn có ý nghĩa gì chứ?" Vu Thiên Tung phẫn nộ nói.

Chẳng biết từ lúc nào, lão Trương đã từ trong bếp mò ra, giắt chiếc xẻng lên hông, nói nhẹ tênh: "Ông có thể cho tôi tiêu, ông muốn tôi tiêu bao nhiêu thì tôi chỉ xài nhiều chứ không ít hơn đâu."

Vu Thiên Tung: "Ông cút."

Vu Tư Linh cầm đồ trở về phòng, đi tắm, đến khi chuẩn bị ngủ lại gọi cho Lê Nguyệt Uẩn cuộc gọi yêu thương.

Lê Nguyệt Uẩn vừa về đến nhà sau khi tăng ca, thấy người gọi đến không nhịn được mỉm cười.

Đây chính là cảm giác khi yêu sao?

Chỉ cần nghĩ đến người kia sẽ không thể không mỉm cười, mỉm cười vì có thể hít thở chung một bầu không khí, mỉm cười khi mệt mỏi có người quan tâm, mỉm cười khi chia sẻ với nhau một cảnh sắc đẹp đẽ.

Tất nhiên Lê Nguyệt Uẩn vẫn giữ hình tượng, không đến nỗi như Vu Tư Linh, vừa nghe thấy tiếng chị liền cười đến ngu si.

Chờ cho Vu Tư Linh cười đủ rồi, hai người mới bắt đầu trò chuyện.

Vài ngày như thế trôi qua, cuối cùng Lê Nguyệt Uẩn cũng đuổi kịp tiến độ, chính thức gửi lời mời hẹn hò vào cuối tuần cho Vu Tư Linh qua điện thoại.

Tất nhiên, Vu Tư Linh hớn hở đồng ý. Sáng hôm sau, cô cố ý dậy sớm để "mặc đồ đẹp", gọi điện thoại cho Lê Nguyệt Uẩn trước khi ra cửa, xu cà na là chị nói trên công trường có việc đột xuất, cuộc hẹn bị dời lại buổi chiều.

"Cũng được, vậy chiều nay em lại đến tìm chị."

"Ừm, chị xin lỗi." Lê Nguyệt Uẩn cảm thấy vô cùng áy náy.

"Không sao." Vu Tư Linh mỉm cười cúp điện thoại, về phòng khách nằm lên sô pha, "Dì Vương, con muốn ăn hoa quả."

Lát sau, một đ ĩa lớn toàn những món trái cây cô thích được đặt trên bàn, lại còn được chạm khắc tạo hình rất có tâm.

Vu Tư Linh sáng mắt, quay sang nhìn chú Trương đứng bên cạnh: "Sao hôm nay chú Trương rảnh rỗi vậy, dì Vương đâu rồi, sao con không thấy dì ấy?"

"Bà ấy xin nghỉ đi hẹn hò rồi." Lão Trương nói.

"Dạ? Dì Vương yêu rồi sao?" Vu Tư Linh ngồi dậy, cầm trái cây lên ăn, "Rốt cuộc thì dì ấy cũng tìm được đối tượng, tốt quá."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!