Chương 24: Cơm chiên tình yêu thật hiệu nghiệm

Đã nói là làm, hôm sau khi trời vừa sáng, Vu Tư Linh ăn xong điểm tâm liền chạy đến trường, giờ giải lao lập tức kéo bạn học tới thảo luận.

"Các cậu có biết học lái xe nâng chuyển hàng ở đâu không?"

Bạn học A: "Đến cơ sở dạy nghề đi, mình biết một chỗ có thể lấy bằng lái xe nâng."

"Thật không? Còn có bằng lái nữa à?" Vu Tư Linh lập tức xin số điện thoại, "Sao cậu biết được đường dây này?"

Bạn học gãi đầu, "Không giấu gì cậu, đây là nhà mình mở."

"Vậy thì càng tốt, chiều nay mình sẽ đi ghi danh!" Vu Tư Linh hưng phấn nói.

Bạn học lập tức gọi điện thoại cho cha mình, sau đó nói: "Không thành vấn đề, ba mình nói sẽ đích thân dạy cậu, khi đến đó báo tên mình là được. Nhưng sao đột nhiên cậu lại muốn học lái xe nâng vậy? Hình như tụi mình đâu có vai diễn nào liên quan đến nghề này."

"Sao không, có lẽ một thời gian dài sau này mình phải làm bạn với xe nâng rồi." Vu Tư Linh chợt cảm khái: "Quả nhiên, cuộc đời chính là một bộ phim lớn. Vì diễn tốt cảnh yêu đương này, mình đã không tiếc hiến dâng thân thể, bán rẻ lương tâm."

"Ỏ?" Bạn học nhìn quanh một vòng, nhỏ giọng hỏi: "Cậu bị bao nuôi à?"

"Đi, đi chỗ khác chơi."

Sau khi tiết học buổi chiều kết thúc, cô liền dựa theo địa chỉ đi đến Trung tâm xe nâng A Mạnh học bổ túc, sau khi gặp ông chủ A Mạnh, cô lập tức ghi danh.

A Mạnh nhìn cô một lúc, cười nói: "Bạn học nhỏ, tôi có thể chụp ảnh của cô để PR không? Có thể miễn phí tiền học."

Vừa dứt lời, đã thấy cô rút ra một xấp tiền mặt trong túi xách, đặt trước mặt ông ta.

A Mạnh: "! ! !"

Vu Tư Linh đeo kính râm, đứng ở quầy tiếp tân, dáo dác ngó nghiêng người qua kẻ lại trong đại sảnh, nhỏ giọng nói: "Không thể, mà còn ngược lại, nếu chú không để lộ hình ảnh và hành tung của tôi ra ngoài thì số tiền này sẽ là của chú."

Ánh mắt A Mạnh đăm chiêu, vẻ mặt khó hiểu, bạn học này nhìn kiểu gì cũng không giống con nhà nghèo, sao lại muốn đến đây học lái xe nâng?

"Chuyện này..." A Mạnh có chút thấp thỏm, nhưng biết đây là bạn học của con gái, nhỏ giọng hỏi: "Tiền này của cô là hợp pháp phải không? Chuyện không nên làm tôi sẽ không làm đâu."

"Vô cùng hợp pháp, đây là tiền tiêu vặt mà ba tôi đã làm việc cực khổ để kiếm cho tôi." Vu Tư Linh cười nói.

A Mạnh: "..."

Vu Tư Linh rời đi khi hai người đã sắp xếp xong lịch học, cô bước ra cửa, nhìn màu trời đang dần chuyển sắc.

Hoàng hôn, vầng dương chậm chạp buông xuống đường chân trời, hơn nửa bầu trời bị màu đỏ cam nhuộm đỏ, những đám mây rải rác ngẫu nhiên tạo thành một cảnh sắc tươi đẹp.

Vu Tư Linh đang có tâm trạng rất tốt, lập tức lấy điện thoại gọi cho Lê Nguyệt Uẩn.

Lê Nguyệt Uẩn đang vùi đầu trong phòng làm việc, điện thoại đặt trên bàn rung lên, chị đặt bút xuống, nhìn thấy tên người gọi đến, không nhịn được cong lên khoé môi. Chị nghe điện thoại, dùng tay kia ấn vào chiếc cổ đau nhức của mình, xoay đầu thư giãn.

"A lô, Linh Linh à." Giọng điệu vui vẻ, "Chuyện gì vậy em?"

Vu Tư Linh: "A Lê, chị ngẩng đầu lên nhìn thử đi."

Lê Nguyệt Uẩn đi tới cửa sổ, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy cảnh đẹp mênh mông. Tinh thần đang chán nản vì công việc đột nhiên trở nên tươi sáng hơn, nét cười hiện lên trong mắt.

"Đẹp không?" Vu Tư Linh hỏi.

"Đẹp lắm."

"Hì hì hì, em cũng cảm thấy rất đẹp, vậy mà bình thường không để ý." Nghe giọng nói ngọt ngào của Vu Tư Linh qua điện thoại cũng có thể hình dung ra nụ cười đang treo trên mặt cô, "Em vừa nhìn đã cảm thấy "Quao, đẹp thật", chỉ muốn chị cũng có thể lập tức nhìn thấy, không thể bỏ qua cảnh sắc như vậy được."

Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười: "Cảm ơn em, thật sự rất đẹp, chị cũng cảm thấy thư thái hơn nhiều rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!