Chương 23: Ai cho chị đột ngột nói tình thoại như vậy!

Vu Tư Linh trở về nhà trong trạng thái bàng hoàng, hai má nóng bừng, phấn khích đến mức nhảy điệu Waltz trong phòng khách.

Lão Trương đang ở trong bếp chuẩn bị nguyên liệu cho ngày mai, nghe thấy tiếng Vu Tư Linh liền cầm xẻng đi ra ngoài.

"Chú Trương, khiêu vũ với con đi."

"Tới đây." Lão Trương cắm chiếc xẻng vào tạp dề, bước đến đỡ eo cô, nắm tay cô, "Có chuyện gì mà vui quá vậy?"

"Chỉ thấy rất vui thôi!" Vu Tư Linh vui vẻ nhảy múa, "Chú Trương, chú có từng yêu ai chưa?"

"Tất nhiên rồi, chú của con đẹp trai ngời ngời thế này mà, là anh hùng xuất trung niên đó nha." Lão Trương hếch cằm lên.

"Là thật hay giả vậy, sao chưa từng nghe chú nhắc đến?" Vu Tư Linh ngạc nhiên hỏi.

"Chuyện người lớn, con nít con nôi biết cái gì."

Vu Tư Linh: "Con không phải là con nít, con lớn rồi."

Con còn biết yêu đương nữa kìa! Ka ka ka ka!

Vu Thiên Tung vừa bước vào cửa liền thấy lão Trương và Vu Tư Linh xoay quanh nhà, lập tức nổi cơn ghen, xông tới đẩy lão Trương ra, chiếm lấy vị trí của ông ta, nắm tay con gái vàng ngọc, cười híp mắt hỏi: "Cục cưng, sao con vui quá vậy?"

"Ba ba, ba từng yêu chưa!"

Vu Thiên Tung hất cằm lên: "Nói nhảm, nếu ba không yêu thì con chui đâu ra?"

Vu Tư Linh bật cười ha hả: "Ba ba, ba còn nhớ cảm giác khi yêu không?"

Vẻ mặt Vu Thiên Tung trở nên cứng ngắc, chậm rãi buông lỏng tay cô: "Khó quá."

Vu Tư Linh: "Dạ?"

Lão Trương đứng bên cạnh máy hát, đặt đầu đọc lên đ ĩa, một giai điệu buồn bã vang lên ——

"Bắp cải nhỏ, dưới đất vàng, hai ba tuổi, đã mất mẹ..."

Trong mắt Vu Thiên Tung tràn đầy đau thương, buồn bã nói: "Năm đó, khi ba tuổi ba đã mất mẹ, năm tuổi thì cha đi lấy vợ khác, buộc lòng phải sống với dì ghẻ..."

Vu Tư Linh không đành lòng: "Nhất định là ba đã chịu đựng rất nhiều khổ sở?"

"Đúng vậy." Hồi ức của Vu Thiên Tung chợt trở về những tháng năm gian khổ, "Dì ghẻ luôn khắc nghiệt với ba, ba chỉ có một ngàn đồng sinh hoạt phí mà nỡ lòng nào cắn lại ba trăm, còn nói cần phải tiết kiệm gì gì đó, nhưng mà con có biết, ba trăm thời đó bằng bao nhiêu bây giờ không?"

Vu Tư Linh: "..."

Lão Trương hát theo ——"Chao ôi ~ vỗ ngực một cái ~ hãy dũng cảm đứng lên ~ đừng nhụt chí ~ ôi ~ hướng mặt lên trời vái lạy ~ đừng sờn lòng ~ trời cao sẽ có sự sắp đặt cho ta ~"

"Lúc ấy ba ba đã thề, nhất định phải thành công! Phải cho bọn họ sáng mắt ra!" Vu Thiên Tung siết chặt nắm đấm, "Sau đó ba lấy tiền tiêu vặt bắt đầu gây dựng sự nghiệp, kết quả là vừa bắt đầu đã thất bại. Ngay lúc này! Ba! Vu Thiên Tung gặp được mẹ của con."

Vu Tư Linh dỏng tai lên: "Sau đó thì sao, sau đó thì sao? Có phải mẹ con rất xinh đẹp không?"

"Đúng vậy! Ba vừa liếc mắt là thấy ngay bà ấy, Thuý Hoa là người đẹp nhất trong phân xưởng lúc đó."

Vu Tư Linh: "... ..."

Lão Trương tiếp tục hát: "Này em gái bên kia đường ~ nhìn qua đi ~ nhìn qua đi ~ đừng hoảng sợ vì bề ngoài của tôi ~ thật ra tôi rất đáng yêu ~ nỗi buồn của một cậu bé cô đơn ~"

"Nhưng lúc đó có quá nhiều người theo đuổi mẹ con, ba cũng mất sức chín trâu hai hổ mới chặt được mấy cái chân kia, sau đó thì ôm được mẹ con về dinh." Mỗi lần Vu Thiên Tung nhắc đến chuyện này, không thể kiềm nén được nước mắt vì sự anh dũng của mình.

Vu Tư Linh: "... ..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!