Chương 22: Là động tâm nha ~

Sau khi ăn no, Vu Tư Linh rất kiêu hãnh đi trả tiền.

"Gần đây có một công viên nhỏ, chị có muốn đi dạo cho tiêu cơm không?" Vu Tư Linh đề nghị.

Lê Nguyệt Uẩn đương nhiên không chút phản đối: "Được."

Công viên nhỏ này là điểm hấp dẫn lớn của Làng đại học, mang đậm phong cách văn nhân, còn có một bức tượng của Khổng phu tử* được đặt giữa cổng chính. Màn đêm vừa buông, những chiếc đèn lồ ng sẽ được thắp sáng, trên đó có viết một vài bài thơ cổ.

(*Khổng Phu Tử là nhà khai sáng Nho giáo, đồng thời là giảng sư và triết gia lỗi lạc bậc nhất cõi Á Đông. Khổng Tử cùng với Đức Phật Thích Ca Mâu Ni và Lão Tử được coi là ba nhà tư tưởng có ảnh hưởng lớn nhất tới Văn hóa Á Đông, và có một sự trùng hợp là cả ba người đã sống trong cùng một thời kỳ lịch sử.)

Màn đêm mờ ảo và những chiếc đèn lồ ng đầy màu sắc tôn lên sự thi vị —— tạo nên tình thú cho những buổi hẹn hò.

Vu Tư Linh thật không ngờ rằng nơi đầy không khí học thuật và văn nhã này lại trở thành thánh địa tình yêu. Tuỳ tiện nhìn đến đâu cũng có thể dễ dàng bắt gặp những kẻ đang phát cẩu lương, không biết là nên trách màn đêm quá đẹp hay là rượu vang đỏ không đắt.

"Chúng ta đến trung tâm đi, ở đó có hồ nhân tạo, phong cảnh cũng khá đẹp." Vu Tư Linh ngượng ngùng nói khi đi ngang qua một loạt những cặp đôi đang hôn nhau, xấu hổ đến mức gần như giấu mặt vào áo Lê Nguyệt Uẩn.

Lê Nguyệt Uẩn nghiêng đầu nhìn cô đang nắm chặt tay áo của mình che mặt, chị mỉm cười, nói: "Thế nào, chưa từng thấy cảnh tượng này sao?"

"Thấy rồi." Vu Tư Linh ngượng nghịu trả lời: "Nhưng nhìn thấy khi đi cùng chị cứ cảm thấy kỳ quái thế nào ấy."

"Kỳ quái chỗ nào?" Lê Nguyệt Uẩn cười nói: "Nhớ đến việc hôn chị tối hôm qua à?"

Lời còn chưa dứt, Vu Tư Linh đã lập tức nhớ đến, rất may là vì trời tối nên không thể nhìn ra sắc đỏ trên tai cô, cô mạnh miệng nói: "Không phải là vì uống quá say hay sao, say rượu loạn tính, không đáng nhắc đến."

"Không đáng nhắc đến?" Lê Nguyệt Uẩn rất hứng thú nói: "Đó là nụ hôn đầu của chị."

"! ! !"

Vu Tư Linh bị doạ lui về sau mấy bước, ngạc nhiên hỏi: "Thật hay giả vậy? Chị... làm sao lại là nụ hôn đầu?"

Đôi mắt Lê Nguyệt Uẩn hơi nheo lại: "Em đã bỏ qua gì đó phải không? Có phải ý em là, người ở tuổi chị làm sao còn nụ hôn đầu?"

"Không phải không phải." Vu Tư Linh lắc đầu như trống bỏi, gấp gáp giải thích, đưa tay múa may trong không trung hai cái, "Ý em là, với người xinh đẹp như chị thì thật khó tin."

"Có gì mà khó tin, không ai dám tự tiện hôn chị khi chưa có sự đồng ý của chị." Lê Nguyệt Uẩn nói.

Vu Tư Linh ngạc nhiên che miệng: "Hình như em chưa có được sự đồng ý."

"Vậy em còn dám nói chuyện đó không đáng nhắc đến?"

Vu Tư Linh vội vàng khoát tay: "Không, quá đáng nhắc đến! Vậy chúng ta nói lại đàng hoàng đi."

Lê Nguyệt Uẩn cười thầm, định sẽ không trêu chọc Vu Tư Linh nữa, ai ngờ đối phương lại nghiêm túc đề nghị thảo luận.

"Chị cảm thấy, với ý nghĩa là nụ hôn đầu tiên, cảm xúc tối qua của chị thế nào?"

Lê Nguyệt Uẩn ngạc nhiên nhìn cô, thấy cô rất nghiêm túc, gần như thành kính hỏi ra câu này, chị cũng thu lại ý định trêu chọc, hồi tưởng một chút: "Nói thật là không có cảm giác gì, bởi vì đầu óc trống rỗng."

"Tại sao vậy nhỉ?" Vu Tư Linh càng thêm tò mò, "Em cũng không có cảm giác gì hết."

Lê Nguyệt Uẩn đáp: "Em là vì thần kinh bị rượu làm tê liệt, không giống chị."

Vu Tư Linh: "Chỗ nào không giống chứ?"

"Ở chỗ tiết dopamine*." Lê Nguyệt Uẩn nói ra một câu lời ít ý nhiều.

(*Dopamine là một hóa chất hữu cơ được tạo ra từ chất tyrosine, có chức năng vừa là hormone vừa là chất dẫn truyền thần kinh và đóng vai trò quan trọng trong não và cơ thể. Nhiều người gọi dopamine là "hormone hạnh phúc" bởi chúng có nhiều tác dụng tốt đối với tinh thần và thể chất của con người. Khi hormone hạnh phúc dopamine trong cơ thể được giải phóng với số lượng lớn, bạn sẽ có cảm giác thích thú, hưng phấn, tràn đầy cảm hứng.)

Vu Tư Linh: "?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!