Chương 21: Chị có thích phú bà không?

Lê Nguyệt Uẩn cứng người, hai mắt mở to, thật lâu sau mới nhìn xuống người trước mặt.

Lông mi vẫn còn treo những giọt nước ẩm ướt, nhưng nhiệt độ trên môi đang dần dần tăng lên, mang theo mùi rượu.

Nụ hôn này không đi sâu, chỉ là môi áp vào môi, cả hai bộ não đồng thời trống rỗng.

Có người đi ngang qua, Lê Nguyệt Uẩn mất một lúc lâu mới lấy lại được tỉnh táo, lùi về phía sau một chút, trong mắt lóe lên tia sáng: "Linh Linh, em có biết em vừa làm gì không?"

Vu Tư Linh gật gù đắc ý: "Im lặng nào! Không được nói chuyện! Coi chừng em lại chặn môi chị bây giờ!"

Lê Nguyệt Uẩn: "..."

Vu Tư Linh chậm chạp chớp mắt, cơ thể vô lực ngã ra sau, ngủ thẳng cẳng trên hành lang.

"Vu Tư Linh đâu?" Đào Thư Cần phát hiện thọ tinh biến mất, tìm khắp phòng cũng không thấy cô ấy đâu, mở cửa phòng, chợt thấy ở cuối hành lang có một người phụ nữ đang bế một người khác vào thang máy.

Cô lại nhìn về hướng đối diện: "Lạ kỳ, mới đây đã chạy đi đâu rồi?"

Lê Nguyệt Uẩn bế người đến bãi đỗ xe, mở cửa rồi dìu người vào ghế sau. Vừa đặt cô ngồi xuống, đối phương liền tiện tay tiện chân bấu chặt người chị, kéo chị vào trong theo.

Lê Nguyệt Uẩn rên lên một tiếng, vội vàng chống tay ngồi dậy khỏi người cô, vỗ vỗ mặt cô: "Linh Linh? Em sống ở đâu?"

Vu Tư Linh rầm rì mấy tiếng, không nói ra lời nào rõ nghĩa.

Lê Nguyệt Uẩn lái xe đi tìm khách sạn, đột nhiên phía sau vang lên âm thanh có kèm theo mùi vị: "Huệ."

Đáy lòng Lê Nguyệt Uẩn giật giật, chị nhanh chóng tìm chỗ rửa xe gần nhất, sau khi giao chiếc xe đầy sản phẩm khuyến mãi cho tiệm rửa xe, chị ngẩng đầu nhìn lên, thấy một khách sạn nhỏ bên cạnh.

Gian nan đỡ người lên lầu, vừa đi tới mép giường, Vu Tư Linh mơ mơ màng màng nhìn thấy chiếc giường liền nhào ngay tới, duỗi eo lăn lộn mấy vòng, sau đó ngủ thiếp đi.

Lê Nguyệt Uẩn không yên lòng để ma men như cô ở lại nơi này, lại không hỏi được địa chỉ, đành phải đặt một phòng đôi.

Chị đi xuống lầu mua ít thuốc và canh giải rượu, nhận được điện thoại của Tư Vũ Đồng, chị nói: "Tôi gặp một người bạn, đừng để ý đến tôi, mọi người ăn xong thì cứ về nhà đi."

"Dạ, ngày mai gặp. À đúng rồi, em mới mua xe, ngày mai tới đón chị nha?" Tư Vũ Đồng hào hứng nói.

Lê Nguyệt Uẩn ngẩng đầu, liếc mắt về phía khách sạn: "Không cần, tôi sẽ tự đến công ty."

Tư Vũ Đồng: "Vậy cũng được, bye ~"

Lê Nguyệt Uẩn xách đồ lên lầu, vừa mở cửa đã nhìn thấy Vu Tư Linh bò trên đất.

Lê Nguyệt Uẩn vội đặt đồ xuống, ngồi xổm bên cạnh cô, ngạc nhiên hỏi: "Em đang làm gì vậy?"

"Bò đó, bò bò ụm bò, em giỏi nhất là bò." Vu Tư Linh ngọ nguậy trên đất.

"Đừng bò nữa, sẽ hỏng hết quần áo đẹp của em đó." Lê Nguyệt Uẩn nắm tay cô, "Nhìn nè, tay cũng dơ hết rồi."

Vu Tư Linh nhìn tay mình, gào khóc.

Lê Nguyệt Uẩn không nhịn được cười ra tiếng: "Thì ra em uống say sẽ biến thành cô bé ba tuổi sao."

Vu Tư Linh cúi đầu, dùng đầu ủi ngực chị, vì tư thế không vững nên nhất thời chị ngã ngồi xuống đất, Vu Tư Linh nhân cơ hội trèo lên ngồi trên eo chị, đắc thắng nói: "Chị tên gì?"

"Lê Nguyệt Uẩn."

"Tên nghe quen quá, chúng ta làm bạn đi."

Lê Nguyệt Uẩn buồn cười nói: "Được, nhưng chị chỉ làm bạn với cô bé sạch sẽ thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!