Vu Tư Linh: "Em vẫn cảm thấy hơi sai, để em đi tìm dì ấy... A! Á! Ư ưm ưm!"
Vu Tư Linh bị bịt miệng kéo đi.
Quay lại cửa trung tâm thương mại Vu Tư Linh mới hoàn hồn, mở to mắt: "Chị làm gì vậy?"
Lê Nguyệt Uẩn đánh trống lảng: "Chị không có thời gian, phải về rồi."
Quả nhiên, Vu Tư Linh nói ngay: "Vậy chị về trước đi, chị đi taxi, xe buýt hay tàu điện ngầm."
"Xe buýt đi." Lê Nguyệt Uẩn nhìn trạm xe buýt đối diện, nói.
Vu Tư Linh gật đầu: "Dạ, em cũng đi tìm bạn, vậy chúng ta hẹn lần sau cùng ăn cơm chiên nha."
"Ừ, thứ bảy." Lê Nguyệt Uẩn quyết định dứt khoát, trong lòng âm thầm đẩy buổi xã giao thứ bảy sang hôm khác."
Lê Nguyệt Uẩn lên xe buýt, chỉ sau một trạm đã đến phòng triển lãm, sau đó tìm được chiếc Porsche của mình, nhanh chóng lái về hướng công ty.
Xe vừa rẽ vào một khúc cua thì chợt lướt qua chiếc taxi chạy từ phía đối diện. Tuy nhiên, một người đang nhìn vào kính chiếu hậu, một người lại đang cúi đầu nghịch điện thoại, vì thế mà không thấy nhau.
Vu Tư Linh xuống xe liền tìm được Đào Thư Cần dựa theo định vị của cô ấy. Sau đó hai người lại tiếp tục xem triển lãm một lúc, mãi đến chiều tối, Đào Thư Cần mới lưu luyến chuẩn bị rời đi.
Đào Thư Cần cảm khái nói: "Triển lãm tranh lần này là của một hoạ sĩ trẻ, anh ấy đẹp trai lắm, mình từng gặp anh ấy khi tham gia một chương trình giao lưu ở nước ngoài, anh ấy thú vị cực."
Vu Tư Linh: "Ngư Chiểu? Tên gì lạ vậy?"
"Chính vì sự kỳ lạ này mà những bức tranh của anh ấy luôn rất độc đáo và khác biệt." Đào Thư Cần nói.
Vu Tư Linh không quá quan tâm, nhưng phía sau lại có tiếng vỗ tay nho nhỏ, hai người đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy hai người phụ nữ cao gầy không biết đã xuất hiện sau lưng họ từ lúc nào.
Cả hai đều đeo kính râm, một người mặc áo vest chỉn chu, gọn gàng, một tay đút túi quần, tay kia nắm tay bạn đồng hành. Người còn lại thì hơi kỳ quái, đeo kính râm không nói, trên đầu còn đội khăn xếp, dáo dác nhìn quanh, nhưng dựa vào trang phục vẫn có thể nhận ra là nhân vật danh giá.
Nhân vật danh giá cười nói: "Người bạn nhỏ, cô thật tinh mắt, có phải hoạ sĩ này rất tài năng không? Hi hi hi."
Đào Thư Cần: "Chị là?"
Người phụ nữ lập tức đứng thẳng người, xương hàm tinh xảo vì nụ cười này mà càng thêm đẹp đẽ, "Cậu ấy là em vợ của tôi!"
"Em chồng." Người bên cạnh nhắc nhở lần thứ N.
"Mặc kệ." Người phụ nữ kia mắt điếc tai ngơ, "Người bạn nhỏ đã có đối tượng chưa? Cô cảm thấy A Chiếu nhà chúng tôi thế nào?"
Vừa dứt lời, người bên cạnh lập tức che miệng cô ta, lịch sự cười nói: "Xin lỗi đã làm phiền."
"Buông em ra, Ngu Xu Xu, ây da suýt chút nữa làm người ta ngã rồi, chị có đền được không? Á! cưng à, em sai rồi, hu hu đừng véo tai em, đau quá đau..."
"Em lén lút đem cho tên đó bao nhiêu số điện thoại của phụ nữ rồi?" Người bên cạnh hỏi không chút khách khí.
"Em cũng vì suy nghĩ cho em trai chúng ta thôi mà, ngày nào cậu ấy cũng nhìn mặt chúng ta, còn có thể để người khác vào mắt hay sao?" Người phụ nữ khóc lóc thảm thiết, "Đúng rồi, vừa rồi chị nhìn cô bé kia dịu dàng như vậy, là thèm đòn rồi phải không... Ây da da, đừng có véo nữa, coi chừng tối nay cho chị ngủ trong WC bây giờ."
Hai người chí choé rời đi, lúc ngoặt vào ngã rẽ, Đào Thư Cần liếc nhìn, chợt thấy người phụ nữ kia không biết làm cách nào mà tránh thoát móng vuốt của bạn đồng hành, sau đó đè người kia vào góc tường...
Đào Thư Cần ngay lập tức rút lại ánh mắt chiêm ngưỡng, e thẹn nói: "Thì ra họ là người yêu của nhau, lại còn là chị của Ngư Chiểu."
Vu Tư Linh im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng: "Hình như mình biết họ."
Đào Thư Cần hiếu kỳ hỏi: "Thật sao? Họ là ai vậy?"
Vu Tư Linh quay đầu lại nhìn người phụ nữ đang đưa lưng về phía cô, mặc dù đang đội khăn nhưng không thể giấu được giọng nói. Mà chuyện người đó có người yêu đồng giới đã là bí mật công khai trong giới, chỉ là, không ngờ qua nhiều năm mà tình cảm giữa họ vẫn tốt như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!