Sau khi về đến nhà, Vu Tư Linh giúp đặt bao tải xuống đất, sau đó lấy một chiếc túi nilon đến, nói: "Vợ yêu à, sau này chai lọ chúng ta bỏ hết vào túi này nha."
"Được, nghe lời em." Lê Nguyệt Uẩn tươi cười rạng rỡ.
Đào Thư Cần: Ai không biết còn tưởng hai người đang ở đây làm chuyện gì lãng mạn lắm chứ!
Tim Vu Tư Linh đập thình thịch, phải dùng hai tay ôm lấy mặt cho nguội bớt, "Em vừa xuống lầu xem thử, thấy gần đây có một vựa ve chai, một cái chai thế này đáng giá một xu lận đó! Trên công trường chị làm chắc chắn có rất nhiều người uống nước, đến lúc đó chị gom mang về, em cũng thu gom ở trường học, có thể bán được không ít tiền đâu."
"A, Linh Linh thông minh thật đó." Lê Nguyệt Uẩn bước tới véo má của cô, cảm giác mỏi mệt của cả ngày nay cũng hoàn toàn tiêu tán, chị cúi đầu, hôn lên má lúm đồng tiền của cô.
Mặt Vu Tư Linh lại càng nóng hơn.
Đào Thư Cần: Này này này, tui không nói gì là xem tui như không khí vậy sao! ! !
"Chị đi rửa mặt trước, sau đó cùng đi ăn tối nha." Lê Nguyệt Uẩn bỗng nhớ ra vẫn còn người khác ở đây nên dừng lại kịp thời, quay người bước vào phòng tắm, vặn vòi nước rồi dùng hai tay vốc nước lên mặt.
Thấy thế, Đào Thư Cần ngạc nhiên kéo tay Vu Tư Linh, thì thầm: "Chị ấy không tẩy trang trước sao? Sao có thể thô bạo như vậy chứ?"
"Chị ấy không trang điểm." Vu Tư Linh nói, "Mà làm việc ở công trường nên chị ấy cũng lười trang điểm."
"..." Cằm của Đào Thư Cần suýt rớt xuống đất, khó khăn nuốt nước bọt, "Cậu đi đâu mà nhặt được đại mỹ nhân thế này?"
"Nhặt trên đường chứ đâu." Vu Tư Linh cười đắc thắng, rồi lại nghĩ tới điều gì đó, kéo Đào Thư Cần ra cửa, nhỏ giọng cảnh cáo: "Chút nữa đi ăn cậu không được chọn món đắt tiền đâu, không thể lãng phí tiền bạc của chị ấy."
"Không phải chứ sếp? Khó khăn lắm mới được chị ấy mời một bữa cơm, cậu lại nỡ đối xử với mình như vậy?"
"Thời điểm đặc biệt phải dùng đến thủ đoạn đặc biệt." Vu Tư Linh trợn mắt nhìn Đào Thư Cần, "Có nghe không?"
"Biết rồi biết rồi, sẽ cố gắng ăn ít tiền nhất có thể."
Lúc này Vu Tư Linh mới hài lòng.
Lê Nguyệt Uẩn bước ra, trên mặt vẫn còn đọng bọt nước, hoàn toàn không khác gì vừa rồi, chỉ là có thêm mấy phần tươi tắn như đoá hoa vừa hé nở.
Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười, nói: "Chờ lâu rồi phải không, chúng ta đi ăn thôi. Đào Tử, em muốn ăn gì?"
"Em muốn ăn lẩu bò." Đào Thư Cần nói.
Vu Tư Linh cười như gió xuân ấm áp, nhưng lại âm thầm bấm mạnh vào lưng cô ấy, "Không bằng ăn lẩu tê cay đi, cậu thấy thế nào?"
Đào Thư Cần nhăn mặt: "Vậy thì lẩu tê cay."
Lê Nguyệt Uẩn cười nói: "Không sao, hôm nay chị vừa được phát lương, một bữa lẩu vẫn có thể mời được, cùng lắm thì sau này chị mang thêm vài chai nước suối về."
"Vậy cũng được." Vu Tư Linh không phản đối, trên đường đi, cô lẳng lặng nói với Đào Thư Cần: "Lần sau đến thăm tụi mình, cậu không cần mang theo quà cáp gì hết, chỉ cần mang chai nước tới là được."
Đào Thư Cần: "Ha ha, đúng là món quà tinh tế thoát tục gì đâu."
Gần đó có một quán bán lẩu bò rất ngon, chỉ là phải đi bộ một đoạn đường. Vu Tư Linh quay đầu lại nhìn Lê Nguyệt Uẩn, Lê Nguyệt Uẩn lập tức hiểu ý, liền bước lên nắm tay cô.
Vu Tư Linh nhướng mày, động nhẹ ngón tay, bàn tay hai người lập tức đan vào nhau.
Đào Thư Cần khoác cánh tay bên kia của Vu Tư Linh, nghiêng đầu nhìn thấy, suýt chút nữa là rụng hết răng.
Hiện tại đang là giờ cơm, sau khi ba người đến quán lẩu, bốc số, ngồi trên băng ghế lạnh lẽo đợi một lúc lâu mới có chỗ ngồi.
Lê Nguyệt Uẩn hỏi Đào Thư Cần có ăn cay không, sau đó đi lấy nước sốt cho cô và Vu Tư Linh.
Vu Tư Linh chống cằm nhìn về khu để gia vị, ánh mắt không rời khỏi người chị ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!