"Nào, cùng xem nha." Vu Tư Linh lấy tai nghe ra, c ắm vào lỗ trên thùng máy, sau đó đưa một bên cho Lê Nguyệt Uẩn.
Sau khi Lê Nguyệt Uẩn đeo lên, Vu Tư Linh nhích người sang bên cạnh, cảm khái nói: "Cách này tiết kiệm hơn đi xem phim nhiều."
Lê Nguyệt Uẩn cũng dịch người sang theo, hai người chen vào một chỗ xem phim, nhưng không được bao lâu, Vu Tư Linh đã ngủ thiếp đi.
Lê Nguyệt Uẩn nhìn người đang tựa vào vai mình, tạm dừng phim, hơi ngả lưng về sau, điều chỉnh tư thế để Vu Tư Linh có góc độ thoải mái nhất, sau đó mới cầm điện thoại lên xử lý công việc của mình.
Không biết bao lâu sau, Vu Tư Linh đột nhiên khụt khịt mũi, giống như phát hiện thức ăn ngon, nhập nhèm mở mắt ra, nương theo khứu giác quay đầu nhìn về phía đại sảnh cách đó không xa.
Chỉ thấy nam sinh ngủ gật kia không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, bây giờ đang lấy ra một cái nồi nhỏ, cắm điện đun nước rồi cho mì gói, giăm bông, rau xanh và trứng vào...
"Biết cách sống quá đi." Vu Tư Linh ngạc nhiên nói.
Lê Nguyệt Uẩn: "... ."
"Sao chị không nói gì vậy?" Vu Tư Linh ngẩng đầu lên, chợt phát hiện tư thế này sai sai, bởi vì khi quay đầu, cằm cô vừa vặn đặt ngay trên ngực đối phương.
Cô lập tức quay ngược trở về, vành tai ửng hồng, nhìn đông nhìn tây một hồi rồi không biết nghĩ tới chuyện gì, hùng hồn nói: "Không phải chúng ta vừa kết bái sao, dựa vào một chút cũng đâu có sao ha?"
Lê Nguyệt Uẩn hơi sững người: "Theo đạo lý đúng là không sao, vậy em có muốn dựa vào chút nữa không?"
"À cái này..." Vu Tư Linh rất rối rắm, nếu không dựa vào, khác gì chứng minh mình đang giấu đầu lòi đuôi đâu.
Cô ngây ngốc tiến lại gần, cuối cùng còn phát biểu cảm nghĩ: "Mềm thật."
Lê Nguyệt Uẩn nhìn xuống: "..."
"Thơm quá."
Lê Nguyệt Uẩn run lên: "... Nói thơm thì hơi quá đáng nha."
"À không phải." Tai Vu Tư Linh lại càng đỏ hơn, cô vươn ngón tay thon dài chỉ về phía nam sinh kia, "Đồ trong nồi của cậu ấy, thơm quá."
Lê Nguyệt Uẩn nhướng mày nói: "À, ý em là chị còn không thơm bằng mì ăn liền sao?"
"Tất nhiên không phải." Vu Tư Linh ngẩng đầu lên nhìn chị mấy giây, sau đó lập tức kề sát vào cổ chị, ngửi ngửi, "Người chị em à, chị thơm thật đó."
Lê Nguyệt Uẩn buồn cười, véo mũi cô, Vu Tư Linh không chịu thua, cố gắng cắn chị.
Cả hai bắt đầu đùa giỡn, lúc này, nam sinh bàn đối diện đột nhiên oán trách một câu: "Mấy người có thể ngừng phát cơm chó được không, người ta còn phải chơi game đó."
Hai người ngẩn ra, Vu Tư Linh chớp mắt mấy cái, phát hiện ra chẳng biết từ khi nào mình đã ngồi lên người Lê Nguyệt Uẩn, cô vội vàng ngồi thẳng dậy, đáp trả: "Bọn tôi không có phát cơm chó."
"Như thế mà còn nói không có?" Nam sinh chua chát nói: "Tôi sắp bị các người biến thành chó mắt mù rồi, OK?"
Vu Tư Linh oan uổng quá, quay đầu lại khóc lóc với Lê Nguyệt Uẩn: "Cậu ta vu oan cho chúng ta."
Lê Nguyệt Uẩn xoa đầu cô, cười nói: "Vậy không bằng chúng ta làm thật đi, đừng để mang tiếng mà không có miếng."
Vu Tư Linh: "Ể?"
Mỗi từ đều hiểu, nhưng tại sao khi kết hợp lại thì không hiểu chút nào vậy?
"Ý chị là, phải cố ý phát thêm cẩu lương cho cậu ta, để cẩu độc thân như cậu ta chua chết luôn phải không?"
Lê Nguyệt Uẩn dựa vào sô pha, nói: "Đại khái là như vậy, dù sao thì chúng ta cũng đã kết bái, có vấn đề gì sao?"
"Đúng nha, không có vấn đề!" Vu Tư Linh lập tức rúc người vào ngực chị, làm mặt quỷ với nam sinh đối diện, "Lêu lêu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!