Hai người ngồi trên bồn hoa dưới tán cây nghỉ ngơi, Vu Tư Linh ngồi lên áo khoác của Lê Nguyệt Uẩn, áy náy hỏi: "Thật sự không sao chứ?"
"Không sao, dù sao cũng là đồ giá rẻ, váy của em đẹp như vậy không thể để dính bụi được." Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười.
"Nhưng cái này thật sự ổn chứ?" Vu Tư Linh chỉ vào cổ áo hỏi, trên cổ áo có thêu logo của một thương hiệu cao cấp, "Chắc là giá không rẻ, phải không?"
"Rẻ lắm, là hàng pha ke loại 1 mua trên Taobao, còn miễn phí vận chuyển nữa." Lê Nguyệt Uẩn nói dối không chớp mắt, cố gắng dời đi lực chú ý của Vu Tư Linh, "Váy của em cũng rất đẹp, là được tài trợ sao?"
"A đúng rồi, ông chủ nói hình thức phải sang chảnh một chút nên đi thuê bộ váy này." Vu Tư Linh cúi đầu liếc nhìn chiếc váy của mình, "Cũng không biết có đắt hay không, em chưa nhìn từng thấy."
Đắt, cực kỳ đắt, Lê Nguyệt Uẩn thầm nghĩ.
Lê Nguyệt Uẩn liếc nhìn đồng hồ, hỏi: "Công việc của em đã kết thúc rồi sao?"
"Hả?" Vu Tư Linh xoay đầu nhìn chị, dằn xuống sự hoảng hốt, gật đầu, "Ừm, kết thúc rồi, sự kiện diễn ra cả ngày nhưng em chỉ phụ trách ca sáng thôi."
"Vậy sao em lại đến đây?" Lê Nguyệt Uẩn hỏi tới: "Triển lãm xe ở gần đây sao?"
"Đúng vậy, kết thúc triển lãm em đi theo bạn xem triển lãm tranh." Vu Tư Linh nói xong, nhìn quanh một vòng, lo rằng Đào Thư Cần đột nhiên chạy tới tìm cô, vậy chẳng phải là lộ tẩy hết rồi sao.
Cô quan sát một lúc nhưng không thấy có ai chú ý đến bên này. Khi tầm mắt lướt qua Lê Nguyệt Uẩn thì chợt dừng lại, giơ hai tay che trên đầu Lê Nguyệt Uẩn, "Nắng to quá, chị có thấy nóng không?"
Lê Nguyệt Uẩn hơi giật mình, ngơ ngác nhìn cô: "Không đến nỗi."
Vu Tư Linh nghiêng đầu, vươn tay lau một giọt mồ hôi trên lông mày của chị, "Còn nói không nóng, chúng ta tìm nơi khác ngồi đi."
"Được." Lê Nguyệt Uẩn đứng lên, "Trước mặt chúng ta có một trung tâm thương mại, chúng ta vào đó ngồi một chút... Em đây là?"
Chị cúi đầu, thấy một bàn tay mảnh khảnh đặt lên cổ tay mình.
Vu Tư Linh nắm tay chị, cười rất không thành thật: "Chân hơi đau, chị có phiền không?"
Lê Nguyệt Uẩn nhìn xuống giày cao gót của cô, đè bả vai cô xuống: "Chờ một chút."
Vu Tư Linh khó hiểu nhìn chị.
Lê Nguyệt Uẩn ngồi xổm xuống cởi giày cho cô, liếc nhìn gót chân bị ma sát, làn da mỏng manh hơi ửng đỏ.
Chị mở túi xách ra, lấy từ bên trong hai miếng băng cá nhân, cẩn thận dán lên cho cô.
"Đây có phải là túi của Doraemon không vậy? Sao cái gì cũng có thế này." Vu Tư Linh vui vẻ nói.
Lê Nguyệt Uẩn cong cong khoé môi, dán lên gót chân còn lại.
Vu Tư Linh nhìn chằm chằm đầu chị hồi lâu, ánh nắng xuyên qua kẽ lá rơi trên người chị, nhuộm mái tóc màu chocolate càng thêm ấm áp.
Một cơn gió thổi qua, Vu Tư Linh vươn tay nhặt lá rụng trên tóc chị, đối phương như cảm giác được, ngẩng đầu lên.
Vu Tư Linh đưa chiếc lá ra trước mặt chị.
Lê Nguyệt Uẩn có chút chật vật, quay đầu đi, vành tai ửng hồng, "Cái đó, váy của em suýt bị gió thổi tung lên."
Vu Tư Linh: "..."
Vu Tư Linh vội vàng đè váy xuống.
Sau khi mang giày trở lại, Vu Tư Linh vờ như không có gì xảy ra, thoải mái đứng lên, duỗi người, bước đi hai bước, vui vẻ nói: "Thật sự rất hiệu quả, không cảm thấy khó chịu chút nào."
Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười không nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!