Chương 13: Muốn chết luôn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ở Làng đại học có rất nhiều đồ ăn vặt, ăn cũng rất ngon. Trời vừa chập choạng tối đã có vô số người bán xếp thành hai hàng ngay ngắn, trật tự.

Những món ăn chiên bằng dầu mỡ toả ra mùi thơm, thu hút không ít sinh viên.

Tuy rằng Vu Tư Linh đã ở Làng đại học khá lâu nhưng rất hiếm khi tới nơi này, cô thường ở nhà, và chú Trương chính là người nuôi lớn dạ dày cô.

"Em có đề cử gì không? Tôi chưa từng đến nơi này, cũng không biết ở đâu ăn ngon." Lê Nguyệt Uẩn hỏi.

"Ừm, để em xem thử..." Vu Tư Linh nhìn một vòng xung quanh, cắn cắn môi, đột nhiên mắt sáng lên, cô nhìn thấy có rất nhiều người xếp hàng trước một quầy cơm chiên, lại liếc nhìn tên quầy hàng, "Đúng rồi, là quầy kia, cơm chiên tình yêu, đặc biệt thơm ngon, buôn bán tốt lắm luôn á." 

"Vậy thì đến đó đi." Lê Nguyệt Uẩn theo cô đi về phía đó.

Có không ít sinh viên đang vây quanh quầy hàng, Vu Tư Linh lo lắng khói dầu quá nhiều, nói Lê Nguyệt Uẩn dừng lại cách đó hai mét chờ cô, sau đó một mình chen vào đám đông, lộ ra hơn nửa người hỏi bà chủ: "Bà chủ, có cần đặt trước hay bấm số không?"

"Phốc." Xung quanh không biết là người nào phụt cười ra tiếng, ngay sau đó là một trận cười vang lên.

Vu Tư Linh ngơ ngác liếc nhìn họ, "Sao, thế nào?"

"Aizzz, ở chỗ này của tôi không có đặt trước hay bấm số gì hết, cô đến sớm thì làm ngay, còn đến muộn thì xếp hàng đợi một chút." Bà chủ cười ha hả, "Cô muốn ăn gì?" 

Vu Tư Linh hỏi: "Có thực đơn không?"

"Dán ở dưới đó." Bà chủ chỉ vào tấm decal dưới xe đẩy.

Vu Tư Linh cúi đầu xem một lúc, sau đó lùi ra khỏi đám đông, tìm đến Lê Nguyệt Uẩn đang đứng phía sau: "Chị muốn ăn topping gì kèm theo? Giăm bông, trứng, Laoganma*, dưa chua, thịt gà ..."

(*Laoganma là một thương hiệu ớt sa tế được sản xuất bởi Laoganma Special Flavour Foodstuffs Company, công ty được thành lập vào năm 1997.)

Sau khi Vu Tư Linh lần lượt đọc xong từng món, Lê Nguyệt Uẩn ngạc nhiên nhìn cô: "Trí nhớ của em thật tốt."

"Chỉ là vài món ăn thôi mà." Vu Tư Linh dương dương tự đắc hất càm lên, cái này mà so với lời thoại thì chỉ là trò trẻ con.

"Thêm trứng và giăm bông đi." Lê Nguyệt Uẩn nói.

"Ô kê la." Vu Tư Linh lại chen vào đám đông, lo bà chủ không nghe thấy, cô giơ hai ngón tay, kêu to: "Bà chủ, hai phần cơm chiên trứng giăm bông."

Bà chủ: "Hành tây, rau thơm hay ớt gì không?"

Vu Tư Linh: "..." Sao mà có nhiều cách ăn dữ vậy?

Cô lại chui ra khỏi đám đông, chạy đi hỏi Lê Nguyệt Uẩn: "Hành tây, rau thơm hay ớt gì không?"

"Muốn ăn thêm ớt." Lê Nguyệt Uẩn trả lời, định nói thêm vài câu với cô, kết quả là Vu Tư Linh lại vội vội vàng vàng bỏ rơi chị, một người chạy về, "Bà chủ, hai cơm chiên trứng giăm bông! Không hành không rau, chỉ lấy ớt thôi!"

"Được rồi, phía trước còn hơn chục người đang chờ, nếu các cô không vội thì ra sau ngồi đợi một lúc nha." Bà chủ nhiệt tình chào mời.

Lê Nguyệt Uẩn thấy người lại chạy về cũng không chút ngạc nhiên, cười hỏi: "Lần này là muốn hỏi gì đây?"

"Chị có muốn ngồi đợi không?" Vu Tư Linh nhíu mày, "Đứng chờ mệt lắm, chúng ta ngồi xuống đi."

Lê Nguyệt Uẩn không phản đối.

Vu Tư Linh dẫn chị đi ra phía sau quầy hàng, phát hiện cái gọi là bàn ăn chỉ là mấy chiếc bàn xếp, trên đó còn có vài vết nứt lan rộng, mặt bàn đầy dầu mỡ, bà chủ cũng không có thời gian lau sạch, chỉ có thể lau sơ một chút đã xem như tốt lắm rồi.

Vu Tư Linh vừa khổ sở vừa ái ngại nhìn về phía Lê Nguyệt Uẩn: "A Lê, chị ngồi không?"

"Ngồi chứ, sao lại không ngồi?" Lê Nguyệt Uẩn thấy vẻ mặt xấu hổ của cô, biết cô cảm thấy ngượng ngùng, dứt khoát hoặc là không làm, một khi đã làm thì phải làm đến cùng, chị đặt mông ngồi xuống. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!